Chương 23: Xấu nhất thiên hạ

Lúc này, Hương Cúc ở phía sau chỉ lo ôm lấy vàng trong l*иg ngực, quên mất quyển trục đang đặt trên mặt đất không lấy đi. Li Nguyệt vốn định nhắc nhở nàng một chút, nhưng nghĩ lại, nữ nhân kia bá đạo lạnh lùng như thế, nàng không có cái thiện tâm này.

Ai thấy ai phải đi đường vòng còn chưa biết, đừng tưởng rằng có chút quyền thế Li Nguyệt nàng sẽ sợ. Nếu loại nhân vật này cũng phải sợ, thì nàng sẽ không xứng với cái tên Li Nguyệt này.

Chỉ cần một châm muốn Thấm Kinh Đồng chết đối Li Nguyệt không khó, chỉ là nàng không muốn nhàm chán như vậy thôi. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Chậm rãi nhặt quyển trục trên mặt đất lên, tay ngọc của Li Nguyệt nhẹ nhàng gỡ, dây lụa đỏ trên quyển trục nháy mắt được gỡ bỏ. Bức hoạ cuộn tròn cũng chậm rãi bị mở ra. Nàng thừa nhận nàng không phải người tốt, cho nên loại việc nhỏ như rình coi đồ vật của người khác, không đáng nhắc tới.

Nhẹ nhàng mở phần trên của quyển trục ra, trên giấy Tuyên Thành còn tàn lưu mùi hương phương thảo nhàn nhạt, bên trên hiện ra ba chữ được viết bằng bút lông “Thấm Kinh Vũ”, Thấm Kinh Vũ? Lạ thật, chẳng lẽ đây là bức họa của hắn, hoặc là thư qua lại của hắn với Thấm Kinh Đồng?

Câu hỏi được giải đáp sau khi nàng mở hẳn bức tranh ra.

Nàng đoán không sai, trên bức họa là một nam nhân, nam nhân một thân ăn vận đẹp đẽ. Bên hông dắt một thanh kiếm vô cùng sắc bén, bộ dáng cao lớn thon dài. Nhưng nhìn đến mặt nam tử, Li Nguyệt thiếu chút nữa thì phun ra.

Đây là Thấm Kinh Vũ sao? Đây là Thấm Kinh Vũ có thanh âm lười biếng, nhàn nhạt đó sao?

Đây đâu phải là người, đây rõ ràng là thân người có đầu của Diêm Vương mà. Không phải cao ngạo, tôn quý thuần huyết thống sao? Loại mặt này có thể xưng là thuần huyết thống? Sao lại không giống Thấm Kinh Đồng một chút nào vậy, Thấm Kinh Đồng tuyệt mỹ như vậy, Thấm Kinh Vũ sao lại có bộ dáng như vậy?

Đây là một khuôn mặt có đầy mạng nhện màu đỏ, đuôi mắt thì dài đến khóe miệng, còn có những vết đốm từ đậm đến nhạt, thuộc phái dã thú yêu quái. Khi còn nhỏ bị lợn hôn hay sao vậy? Lớn lên cát bay đá chạy, điêu luyện sắc sảo, bức họa treo ở cửa có thể trừ tà.

Mấy trăm cái nốt ruồi ở trên mặt, thường thường làm cho mặt thay đổi bất ngờ, từ đen đến đỏ! Mang theo khuôn mặt này, cho dù tâm tựa giao long cũng bị xem là gấu.

Bảo sao Thấm Kinh Vũ muốn đeo mặt nạ, thì ra hắn thật sự xấu đến vậy. Thấm Kinh Đồng vừa rồi bảo vệ bức họa này như thế, chắc chắn là không muốn để cho người khác thấy. Thì ra tin đồn cũng không phải vô căn cứ, Thấm Kinh Vũ thật sự vô cùng xấu xí, có thể nói là xấu nhất thiên hạ.

Nhìn vào bức họa này nàng vô cùng tức ngực, thì ra thế gian thật sự có nam tử xấu đến như vậy. Vội nhớ lại lần trước gặp được Mặc Diệu đẹp như trích tiên, trong lòng Li Nguyệt mới dễ chịu một chút. Nhanh chóng đem bức họa cuộn lại, không chút dấu vết để lại chỗ cũ, kéo lấy Liễu di nương cũng đang kinh ngạc rời đi.

“Hài tử, không ngờ Thấm Dương Vương lại xấu như vậy, việc này con đừng truyền ra ngoài, nếu như để người khác nghe thấy, hai người chúng ta sẽ gặp phiền phức mất.”

Liễu di nương cảnh cáo xong, theo bản năng rũ vai, cũng không màng đến cánh tay bị xước da đau tiếp tục lắc đầu nói: “Có tài có thế thì sao? Có cái bộ dạng xấu xí này thì có cô nương nào chịu yêu hắn? Thảo nào vẫn luôn không dám lấy khuôn mặt thật đi gặp người, luôn mang cái mặt nạ, thì ra thật sự xấu đến lợi hại. Có thể là sợ lộ ra chân dung không có cô nương nào dám gả cho hắn, cho nên mới luôn ra vẻ thần bí. Li Nguyệt, con phải đề phòng một chút, ngàn vạn lần đừng gặp phải phu quân như vậy. Gả cho hắn còn không bằng đi làm ni cô, xấu đến không thể tưởng tượng nổi.”

“Nương, người lớn tiếng như vậy, là muốn bị người bắt lại sao?” Cứ lo xa, cho dù người ta thật sự xấu, nàng cũng không thể ở trước mặt người biểu hiện ra ngoài, càng không thể nói ra, trong lòng biết là được, trên mặt không thể có bất cứ phản ứng gì. Nói thế nào thì tướng mạo cũng là phụ mẫu cho, xấu xí cũng không phải lỗi của hắn, nếu như tổn thương đến lòng tự trọng của người ta, nàng sẽ rất hổ thẹn.

“Chẳng lẽ, con không cảm thấy hắn xấu?” Liễu di nương nhìn khuôn mặt bình yên của nữ nhi, có chút nghi hoặc, đứa nhỏ này trước nay đều không giống người khác.

“Tướng mạo là trời cao cho, sao có thể nói người khác như vậy? Mẫu thân thích nói ra nói vào, giống như mấy bà tám? Lại nói ngươi muốn gả, người ta không nhất định muốn cưới.” Tuy rằng trong lòng nàng cực kỳ chán ghét gương mặt trên bức họa kia, thề sẽ không xem lại lần thứ hai. Nhưng cũng chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, nàng không làm được chuyện bình luận tướng mạo người khác đẹp hay xấu. Nhưng mà nghĩ tới khuôn mặt kia, nàng đêm nay chỉ sợ là mất ngủ rồi.

“Ừ, ta biết rồi, ta thề nhất định sẽ không nói ra ngoài.” Liễu di nương có chút khϊếp nhược mím môi. Vừa nói xong liền thấy Li Nguyệt đang hái cỏ dại ven đường, sau đó Li Nguyệt vò nát cỏ, bôi trên cổ tay nàng.

“Ra ngoài gấp, quên mang kim sang dược rồi, dùng cái này bôi lên trước, phòng nhiễm trùng.” Li Nguyệt nhanh nhẹn nói xong, xoay người ngẩng đầu đi về phía trước. Liễu di nương vẻ mặt cảm động, ánh mắt nhìn theo bóng nàng, chạy chậm đi theo sau.

Đứa nhỏ Li Nguyệt này ngày thường lạnh lùng, bất cần nhưng đối xử với nàng lại rất hiếu thuận, có một nữ nhi thông minh như thế, thật là phúc đức tu ba kiếp mới có được.