Chương 8: Từ hôn (Giữa)

Tuyên vương phủ

Cỏ dại xanh dưới bóng xuân, thỉnh thoảng lại có hoa cây rực rỡ.

Tuyên Vương phủ lầu gác san sát, hoa lệ đại khí, cảnh viên trang nghiêm và mỹ lệ đan xen thật có hứng thú, vu hồi khúc chiết trên hành lang phủ kín đá cuội như ngọc, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào đá cuội khiến cho đá cuội càng sáng bóng lóa mắt.

Ở cuối hành lang gấp khúc, là một tòa đình bát giác hồng trụ lục ngói. Xung quanh đình bát giác có những dòng nước xanh thẳm vờn quanh. Trong đình bát giác tiếng đàn sâu kín, tiếng cười đùa không ngớt. Lấy Tuyên Vương Phong Trần Nhiễm cầm đầu hơn mười mấy thế gia công tử cùng tiểu thư ngâm rượu, đối thơ.

Phong Trần Nhiễm một bộ áo gấm trắng tinh không nếp gấp bằng băng tơ tằm, eo đeo một cái tử kim đai ngọc nạm Nam Hải hắc hổ phách, đầu đội lưu ly minh châu ngọc quan, tóc như mực tùy ý bay lả tả. Tay phải ôn nhu vỗ về một đôi tay ngọc nhỏ, mười ngón tay ở trên đàn cổ nhẹ nhàng đàn.

Liễu Thiên Thiên trong lòng Tuyên Vương mặc một bộ màu hồng nhạt thêu hoa sen, bên dưới mặc váy bách hoa dài phết đất, tóc vãn thành một kiểu Lưu Vân kế phức tạp, trước ngực vài sợi tóc đen rơi trên xương quai xanh trắng nõn, khuôn mặt hơi say vẻ mặt mị thái.

Đối diện có vài vị thiên kim tiểu thư đều trang điểm đậm, búi tóc giống hệt Liễu Thiên Thiên phức tạp rối ren. Trên đầu cài đầy minh châu hoặc ngọc trâm, một thân trang sức đều quý trọng vô cùng, trong mắt mang ý cười, có người thổi sáo, có người làm thơ, có người thì vẽ tranh. Thế gia công tử toàn thân hoa phục, phần lớn đều một thân ngạo nghễ quý khí.

“Tuyên Vương, ngày mùng lăm tháng lăm là ngày nữ nhi tiết, Hoàng Thượng sẽ cử hành nữ nhi tiết yến hội, đến lúc đó các đại thế gia, vương tôn quý tộc thiên kim đều sẽ đến. Nghe nói nữ nhi tiết Thấm Dương Vương cũng tới, còn sẽ mang bảo vật của Thấm Dương quốc Tâm Cầm đến. Đến lúc đó sẽ cử hành một đại hội đoạt cầm, Tâm Cầm này chỉ có thể do nữ tử đàn tấu, các thiên kim tiểu thư muốn có được nó, bắt buộc phải ở đoạt cầm đại hội đoạt giải quán quân. Tâm Cầm này rốt cuộc là vật gì mà bị bên ngoài đồn đến tà mị.” Nam tử nói chuyện một bộ áo màu lục đậm, eo đeo đai ngọc mạ vàng, là Thượng Quan gia Tam công tử Thượng Quan Nghiêu.

Phong trần nhiễm đạm nhiên rũ mắt, đáy mắt lướt qua một tia âm lãnh không dễ phát hiện, môi mỏng khẽ mở: “Tâm Cầm là chí bảo mà người người tranh đoạt, lấy băng tơ tằm làm cầm huyền, lục băng tơ tằm, tỏa sáng như ngọc trai. Người có nội lực cao thâm đàn một âm liền có thể lặng yên không một tiếng động gϊếŧ người. Khi lòng yên tĩnh bình thản, tâm thái càng an bình, uy lực cùng bộc phát lực càng lớn. Nó không chỉ nữ tử mới có thể sử dụng, hơn nữa nó còn nhận chủ nhân, nếu không phải người nó nhận, cho dù có được đàn cũng vô phúc tiêu thụ.”

“Chỉ nữ mới có thể tử sử dụng? Vì sao?”

Đệ nhị thế gia Vân gia nhị công tử Vân Quan Sở nhẹ nhấp một ngụm rượu ngon, nhìn Phong Trần Nhiễm cười như không cười phân tích.

“Nam tử tâm tính quá dễ nóng nảy, nữ nhi gia tâm tư tỉ mỉ, tâm cảnh bình thản, chỉ có nữ nhi gia mới có thể khống chế nó. Càng là nữ tử bình thản, càng có thể đem uy lực của Tâm Cầm phát huy đến mức tận cùng.”

Thượng Quan Nghiêu nhếch khóe miệng, liếc mắt nhìn Liễu Thiên Thiên bên cạnh Phong Trần Nhiễm đang vẻ mặt thẹn thùng. Đáy lòng cười thầm, loại đại tiểu thư hay phát bực như Liễu Thiên Thiên chắc chắn không khống chế được Tâm Cầm

“Liễu tiểu thư là Liễu tướng thiên kim, tài học hơn người, nhất định là người được chọn sở hữu Tâm Cầm rồi. Nói không chừng Thấm Dương Vương ngoài tìm chi âm cho đàn còn muốn tìm chi âm cho mình nữa kìa. Liễu tiểu thư nếu đoạt giải quán quân, ngàn vạn lần đừng bỏ Tuyên Vương mà theo Thấm Dương Vương đi đó!”

“Thượng quan công tử nói đùa rồi, Thiên Thiên trong lòng chỉ có Trần Nhiễm……” Liễu Thiên Thiên nói xong, chậm rãi cúi đầu, mặt đã hồng đến tận cổ.

“Tuyên vương, gần đây vị tiểu thư ngốc kia không tới phiền ngươi sao, thật là kỳ quái. Nghe hạ nhân của Nam Cung phủ nói tiểu thư ngốc không ngốc nữa rồi. Đυ.ng đầu vào đá kết quả lại đυ.ng khỏi rồi, ta còn tưởng rằng nàng đã chết rồi chứ.” Vân Quan Sở hài hước nhìn Phong Trần Nhiễm, khóe miệng nhếch lên một độ cong.

“Ai biết thật tốt hay là giả tốt, hôm trước ta còn thấy di nương của thất tiểu thư khắp nơi bán trang sức kìa, muốn gom bạc đem nữ nhi gả cho Vương gia. Còn nói chỉ cần Vương gia không lui hôn, cho dù làm thϊếp nàng cũng mang ơn đội nghĩa.” Mới cúi đầu Liễu Thiên Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, kiều mị nhìn Phong Trần Nhiễm, ánh mắt chứa đầy tình ý, còn mang một tia dò thám.

“Ta cũng thấy rồi Nam Cung Li Nguyệt từ khi đâm hỏng đầu thì không thấy ra ngoài nữa, nói không chừng từ ngốc tử đâm thành tàn phế rồi đến ra khỏi cửa cũng không được. Tuyên Vương, ta thật thấy đáng thương thay người, kéo theo một người xui xẻo như vậy, khi nào mới có thể hướng Thiên Thiên của chúng ta cầu hôn?” Vân tam tiểu thư Vân Lục Trang hướng Phong Trần Nhiễm, thay tỷ muội tốt của mình sốt ruột. Mà Liễu Thiên Thiên bên cạnh, một khuôn mặt phấn nộn thấu hồng như hoàng hôn vậy.

Vừa nhớ tới Nam Cung Li Nguyệt, Phong Trần Nhiễm mày lập tức nhíu chặt, trong mắt đều là khinh thường. Những kí ức trong quá khứ bị nàng bám lấy bỗng chốc chuyền đến. Nhìn nữ nhân như vậy hắn đến cơm còn nuốt không trôi càng không nói đến có tâm tình.

Nhìn Liễu Thiên Thiên đang thẹn thùng trong l*иg ngực, Phong Trần Nhiễm ôn nhu nhìn nàng “Thiên Thiên ngày mai bổn vương liền đi Nam Cung phủ từ hôn, ngày kia liền chuẩn bị tốt đại lễ, đi tướng phủ cầu hôn, như thế nào?”

“Vương gia……” Liễu Thiên Thiên sắc mặt càng thêm hồng, thẹn thùng nhìn Phong Trần Nhiễm liếc mắt một cái, mặt đầy ý cười gật đầu.

Lúc này, trên hành lang một gã sai vặt dẫn đoàn người đi tới, Vân Lục Trang tinh mắt, vừa thấy người đến liền lớn tiếng cười nhạo, “Kìa! nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Tuyên Vương vị hôn thê ngốc của người lại tới nữa kìa, nàng chung quy vẫn là nhịn không được, kéo xuống mặt mũi tới cầu người. Lần này đến phụ thân nàng cũng bị kéo tới.”

Phong Trần Nhiễm vẻ mặt khinh thường chán ghét, ôm chặt Liễu Thiên Thiên trong l*иg ngực tức giận, “Thiên Thiên đừng nóng giận, cho dù nàng ta kéo theo Nam Cung Lập, bổn vương cũng kiên trì muốn từ hôn.”

Liễu Thiên Thiên phẫn nộ siết chặt khăn tay, chau mày, trong mắt lộ ra ánh lửa thịnh nộ, “Ta trước nay chưa thấy qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy. Người ta đã không cần nàng, nàng lại luôn ỷ vào Lão Thái Phi chống lưng không mời mà đến, mỗi lần đều làm mọi người mất hứng.”

“Đợi đã, các ngươi xem! Nam Cung Li Nguyệt giống như thay đổi rồi, trước kia nàng không phải lăn đến hay sao?”

Mọi người ánh mắt dõi theo hướng Thượng Quan Nghiêu nhìn lại, chỉ thấy chỗ hành lang gấp khúc, thiếu nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt đạm mạc quạnh quẽ, đôi tay đặt ở trước người, đoan trang tú lệ, tự nhiên hào phóng hướng bên này đi tới.

Trong lúc mọi người xem Li Nguyệt, đồng thời Li Nguyệt cũng đang nhìn bọn họ. Một đám phế vật chỉ biết ăn nhậu chơi bời, thổi sáo đàn hát.

Li Nguyệt một thân váy lụa điệp viên màu trắng phết đất, vạt áo to rộng thêu hoa văn hồng nhạt, trên cánh tay vắt một tấm yên la tử thanh tiêu dài chừng một trượng. Trên tà váy thêu hoa mai nho nhỏ trắng tinh, dùng một chiếc gấm đai lưng màu trắng đem chiếc eo nhỏ nhắn kia buộc lại.

Mái tóc đen nhánh dùng một dây lụa màu tím nhạt buộc lại, vài lọn tóc đẹp bướng bỉnh buông xuống hai vai. Làm cho da thịt căng mọng càng trắng hơn. Trên mặt không bôi phấn nhưng lại tươi mát động lòng người. Hai tròng mắt như nước, lại mang theo một chút lạnh băng, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy. Mười ngón tay nhỏ dài, da như ngưng chi trắng như tuyết nhưng lại lộ ra phấn hồng, tựa hồ có thể vắt ra nước.

Tóc dài thẳng rũ mắt cá chân, tóc đen theo gió vũ động, phát ra hương thơm nhè nhẹ. Vòng eo tinh tế, có khí chất thoát tục của tiên tử. Trên mặt không bôi phấn, nhưng vẫn không che được dung nhan tuyệt sắc. Trên cổ có một chiếc vòng cổ thuỷ tinh hình tròn, càng làm cho xương quai xanh mát lạnh. Trên cổ tay có vòng bạch ngọc làm lộ ra làn da như tuyết. Trên chân đeo một đôi giày mạ vàng dùng đá quý trang trí, đôi mắt đẹp lưu chuyển, biểu tình đạm mạc, phảng phất giống như tiên tử không dính khói lửa phàm tục. Khóe miệng cong thành một đường cong tuyệt mỹ, giống như pháo hoa mờ ảo hư vô mà sáng lạn.

Phía sau là một tấm yên sa trắng dài ba tấc phết đất, giống tiên tử không dính khói lửa phàm tục. Bước đi vững vàng, diễm quang bắn ra bốn phía, quang thải chiếu nhân. Nhìn đến mức trong đình bát giác tất cả mọi người đều trừng lớn đôi mắt.

Nữ tử uyển chuyển ưu nhã, dáng vẻ hào phóng thanh triệt, là thất tiểu thư ngốc nghếch trước đây?

“Lão thần gặp qua Tuyên Vương.” Nam Cung Lập chắp tay hướng Phong Trần Nhiễm hành lễ. Ở phía sau Li Nguyệt nhẹ nhàng phúc thân, gót sen nhẹ nhàng, thướt tha lượn lờ, như tiểu thư khuê các hướng Phong Trần Nhiễm gật đầu, thướt tha ưu nhã, biểu tình đạm mạc xa cách.

“Thượng thư có lễ rồi!” Phong Trần Nhiễm đạm mạc đứng dậy, sự khinh thường trong ánh mắt sớm đã đổi thành ngạc nhiên. Nhìn về phía thiếu nữ ở đằng sau vân đạm phong khinh, ánh mắt thanh thiển, trong nháy mắt lại có chút thất thần.

Trong lúc Phong Trần Nhiễm nhìn mình, Li Nguyệt cũng đang đánh giá hắn. Phong Trần Nhiễm một thân cẩm đoạn bạch y, eo đeo đai ngọc, tóc đen như tơ, tóc đen dùng một dải vải đen tuỳ ý buộc, vẻ mặt cao ngạo cùng tôn quý. Tuy rằng nàng không thích hắn, nhưng khách quan mà nói, diện mạo của Phong Trần Nhiễm là thượng thừa trong số nam nhân mà nàng đã gặp qua, rất là tuấn mỹ.

Thấy đôi mắt Phong Trần Nhiễm nhìn chằm chằm Li Nguyệt, Liễu Thiên Thiên ở bên cạnh vội vàng đẩy hắn một cái, đôi mắt trừng to, đáy mắt là sự đố kỵ không che giấu được. Không biết tại sao, nhìn Li Nguyệt nhã nhặn lịch sự ở trước mặt, nàng thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác tự ti chưa từng có.

Bị Liễu Thiên Thiên đẩy, Phong Trần Nhiễm lập tức đem nghi hoặc trong mắt đổi thành khinh thường, chán ghét đến cực điểm nhìn Li Nguyệt “Ngươi tới làm cái gì? Nếu muốn tiếp tục dây dưa với bổn vương, bổn vương nói cho ngươi biết, không có khả năng! Bổn vương tuyệt đối sẽ không chấp nhận một đồ ngốc làm Vương phi của ta. Cho dù có thượng thư ở đây, bổn vương cũng chỉ có một câu, bổn vương chỉ yêu Thiên Thiên, hy vọng ngươi đừng lì lợm đeo bám.”

Nam nhân nói xong cao ngạo quay mặt đi, trong mắt tất cả đều là ngạo khí của kẻ cao hơn người một bậc. Bọn họ nói đúng, nàng không nhịn nổi mấy ngày, vẫn là không biết xấu hổ tới cầu hắn!

Thấy Phong Trần Nhiễm thái độ kiên quyết, lại vô lễ như vậy, Nam Cung Lập sắc mặt âm trầm, đang muốn nói chuyện thì Li Nguyệt ở bên cạnh ngăn hắn lại.