Chương 125+126

Gió thu lạnh rung, mang theo hàn ý thấu tâm.

.

Tuấn Tú một mình cưỡi ngựa phi nhanh trên đường nhỏ giữa núi, gió thổi xuyên qua y phục đã nị mưa thấm ướt đẫm nhưng cậu không hề cảm thấy lạnh, chỉ một mực chú tâm quan sát từng tấc đất bản thân đi qua, kiếm tìm thân ảnh mình đã yêu hơn mười năm.

.

"Thủ vệ đệ tử kia nói Hữu Thiên rời khỏi Minh trang từ rạng sáng nay, hơn nữa còn không cưỡi ngựa, thân thể huynh ấy suy yếu như vậy, nhất định chưa thể đi xa được! Chính là ngọn núi này nói lớn chưa hẳn là lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ chút nào, huống hồ ta căn bản không biết huynh ấy muốn đi đâu, không có nửa điểm đầu mối để truy tìm, làm thế cũng đâu phải biện pháp!"

.

Ghì dây cương, Tuấn Tú dừng ngựa, mờ mịt nhìn tứ phía, mưa phùn dày đặc khiến cả trời và đất bị một tầng sương mù bao phủ, khiến vạn vạt trước mắt hết thảy đều trở nên mờ ảo không chân thực.

.

Nhớ lại thời điểm Tuấn Tú mới tới Giang Nam, thường xuyên lạc đường tại chợ đêm, chỉ có thể quanh quẩn tại chỗ mờ mịt nhìn biển người tới lui trước mắt, không biết phải làm sao? Nhưng mỗi một lần như vậy, Hữu Thiên đều nhanh chóng tìm được Tuấn Tú, chỉ cần trông thấy, trước tiên gã sẽ một tay kéo cậu vào lòng, sau một hồi khá lâu, mới chịu buông ra, rồi ngay tại chỗ mắng cho một trận té tát!

.

Có lẽ bị Hữu Thiên giáo huấn đến sợ, dần dần, Tuấn Tú không còn đi lạc nữa, bất quá vẫn thích quanh quẩn ngoài đường bởi cậu không muốn trở về chứng kiến gã đối với Tại Trung có bao nhiêu nhu tình!

.

Hữu Thiên cũng không còn tìm Tuấn Tú như thuở đầu nữa mà đơn giản phân phó Lương Nhi đi tìm cậu về. Chỉ là Kim Tuấn Tú là ai, sẽ chịu nghe lời khuyên nhủ củ một Lương Nhi nhỏ nhoi sao, sở dĩ cậu vẫn bồi hồi ở ngoài đến tận khuya mới quay về.

.

Vậy mà mỗi lần bước vào đại sảnh, Tuấn Tú đều trông thấy Hữu Thiên một mình ngồi đó tựa như chờ đợi, biểu tình gã lúc đó luôn biểu hộ tâm tình cậu không bao giờ dám khẳng định...

.

"Thiên là lo lắng cho ta sao?!"

.

Lâu dần, Tuấn Tú cảm giác được Hữu Thiên cũng quan tâm đến mình, lo lắng cho mình, thế nhưng cậu lại không dám để bản thân níu giữ suy nghĩ đó, "Ta sợ, rất sợ hết thảy bất quá chỉ do ta tự mình đa tình!"

.

Từng giọt mưa lạnh như băng rơi xuống bị gió thao túng đánh vào mặt khiến Tuấn Tú tỉnh lại từ dòng ký ức, một lần nữa nhìn trời đất một mảnh trắng xóa, cậu chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng đau thắt từng cơn.

,

"Hữu Thiên, vì sao mỗi lần huynh đều có thể dễ dàng tìm thấy ta, trong khi ta lại không hề hay biết huynh đến tột cùng đang ở đâu?"

.

Thở thật dài một hơi, Tuấn Tú thì thào tự nói với bản thân, "Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp lần đầu, thật là tốt biết bao!"

.

"Mới gặp... Mới gặp ư?!"

.

Trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng, Tuấn Tú giật dây cương, cùng ngựa phóng như điên về phía trước, "Nơi đó! Nhất định là nơi đó!"

.

"Phác Hữu Thiên, nếu huynh thực sự đang ở đó, ta liền tin huynh thật lòng yêu ta!"

________________________________

Tiếng roi da xé toạc không gian không ngừng truyền ra từ trong một tiểu viện hoang phế hẻo lánh.

.

Trên sân, bốn nam tử vạm vỡ đứng dưới mái hiên, một trong số đó tay cầm roi da thật dài không ngừng quật lên da thịt người nào đó đang bị trói chặt lên thân cây khô ráp.

.

Không khó để nhận thấy người nọ mình mẩy đã tràn đầy thương tích, huyết nhục cũng muốn mơ hồ, ngay cả sắc diện cũng chuyển sang trắng bệch. Mồ hôi lạnh hỗn độn cùng mưa theo gương mặt nho nhã thanh tú chảy xuống, khiến người ta nhịn không được phải đau lòng, nam nhân kia không phải ai khác chính là Phác Hữu Thiên đã biến mất khỏi Minh trang từ rạng sáng nay!

.

Tối hôm qua, sau khi nghe Tuấn Tú nói những lời kia, Hữu Thiên cả đêm không ngủ, trời mới tảng sáng, gã đã lẳng lặng ly khai Minh trang.

.

"Phác Hữu Thiên, ngươi đến tột cùng đã đem đến cho Tuấn Tú quá nhiều tổn thương cùng giày vò rồi, cho dù ngươi có muốn bù đắp đến nhường nào cũng vô pháp khiến Tuấn Tú được vui vẻ, hạnh phúc!

Có lẽ ba chữ Phác Hữu Thiên của ngươi đối với ký ức của Tuấn Tú mà nói, đại khái thoáng nghĩ tới tâm can chỉ cảm thấy thống khổ mà thôi! Ngươi phải đi, đã đến lúc rời đi rồi, hiện tại việc duy nhất ngươi có thể làm chính là hoàn toàn trả lại tự do cho Tuấn Tú!

Vô luận lựa chọn này có khiến ngươi đau đớn muốn chết đi chăng nữa, nhưng chỉ đệ ấy muốn, người nhất định phải đáp ứng!"

.

Rời khỏi Minh trang, Hữu Thiên không biết bản thân đến tột cùng muốn đi đâu, trong lúc mờ mịt, gã chợt nhớ tới tiểu thôn năm ấy đã được Tuấn Tú dẫn tới khi hai người trốn khỏi Minh trang, còn cả trạch viện nho nhỏ họ từng ngủ bên nhau một đêm. Bật quá Hữu Thiên không nghĩ tới Giang Nam Tứ Sát cư nhiên trốn trong trạch viện.

.

"Hoàn cảnh này quả thực đúng với câu nói oan gia ngõ hẹp mà!"

.

"Gã này xương cốt cũng đủ cứng rắn đi, đánh lâu như vậy rồi thế mà một tiếng rêи ɾỉ be bé cũng không nghe thấy, quả thực khiến người ta mất hứng quá đi!" – Tên đại hán rốt cuộc bất nhẫn ném roi xuống mặt đất, biểu tình bất mãn không chịu nổi.

.

"Đường đường Các chủ Yên Vũ Các tự nhiên bất đồng với phàm nhân rồi!" – Hạt y1 đại hán lạnh lùng cười cười.

.

"Các chủ Yên Vũ Các thì sao chứ? Chẳng phải vẫn lọt vào tay bốn huynh đệ chúng ta đấy thôi! Nhất định phải khiến nó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!" – Còn tử y2 đại hán lại hung tợn nói.

.

"Thật không nghĩ tới nha, đường đường là Các chủ Yên Vũ Các nhưng hiện tại lại mất hết võ công, để mặc chúng ta dằn vặt tra tấn! Phác Hữu Thiên, năm đó khi ngươi bẻ gãy xương tay bốn huynh đệ chúng ta chỉ sợ chưa từng nghĩ tới ban thân sẽ có một ngày như thế này a?" – Hoàng y3 đại hán nhướng nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

.

Chỉ có mình Hữu Thiên từ từ nhắm hai mắt, không nói một lời.

.

"Rơi vào tay bốn kẻ này, ta tự hiểu mình chạy trời không khỏi nắng rồi còn nhiều lời vô ích làm cái gì?! Dù sao mất Tuấn Tú, sống hay chết với Phác Hữu Thiên mà nói cũng không có gì khác nhau!

Bất hạnh sống sót, ta chỉ là cái xác không hồn, còn may mắn chết đi, vậy hết thảy đều chấm dứt rồi! Nếu suốt phần đời còn lại, ta phải chịu đựng nhớ nhung vô tận cùng thống khổ xé nát tâm can vậy thì lúc này chết đi, ngược lại chính là sự giải thoát!"

.

"Phác Hữu Thiên, nếu ngươi ngoan ngoãn quỳ rạp trước mặt bốn huynh đệ bọn ta cầu xin tha thứ, có lẽ bọn ta sẽ tốt bụng cân nhắc xem có nên cho ngươi chết thống khoái hay không, thế nào?" – Hạt y đại hán khinh khỉnh nói.

.

Hữu Thiên không trả lời, khóe mắt đẹp hé ra kiêu ngạo liếc cả bốn tên còn môi thì cong lên khinh miệt cười.

.

Tử y đại hán thấy thế không khỏi giận dữ bốc lên ngùn ngụt, rút đao chực lao về phía Hữu Thiên bổ một nhát.

.

"Ai~~ Nhị ca, như vậy gϊếŧ nó chẳng phải quá tiện nghi cho nó rồi hay sao?!" – Hạt y đại hán vội ngăn cản tử y đại hán.

.

"Lão Tam, ý của đệ là..."

.

Hạt y đại hán mỉm cười, một đao cắt đứt dây cứng đang trói cứng người Hữu Thiên, gã nhất thời theo thân cây trượt ngã trên mặt đất. Đồng thời, hạt y đại hán tiến lên, giẫm chân lên ngực Hữu Thiên, hạ thân trên, trong tay không biết lôi ra từ đâu một chiếc móc câu bạc dài hơn bảy tấc4, ở phần đuôi còn gắn thêm dây xích sắt dài mảnh.

.

Hạt y đại hán nhếch môi cười thâm độc, cầm móc câu nhằm thẳng chỗ dưới xương quai xanh bên trái của Hữu Thiên đâm xuống, đồng thời dùng sức vòng sang phần xương bên phải, hoàn toàn xuyên qua hai bên xương quai xanh của gã.

.

"A..." – Hữu Thiên kiệt lực nuốt trọn tiếng hét thảm thiết trực bật ra tại cuống họng, chỉ mơ hồ phát ra một thanh âm rêи ɾỉ, tia huyết sắc cuối cùng nơi gò má rốt cuộc biến mất, gã cơ hồ đau đến ngất xỉu.

.

Nhưng hạt y đại hán vẫn không có ý định buông tha cho Hữu Thiên khi tàn nhẫn cầm đuôi nối với xích sắt của móc câu dùng sức lôi kéo. Nhất thời, Hữu Thiên chỉ cảm thấy đau đến da đầu tê dại, thân thể hoàn toàn phó mặc cho đối phương dùng lực kéo nằm úp sấp trên đất.

.

"Đại ca, chúng ta không bằng giữ nó lại, chậm rãi tra tấn coi như niềm vui! Về phần Yên Vũ Các và Minh trang... Ha ha ~~~" – Hạt y đại hán âm hiểm cười nói tiếp,

"Chúng ta lát nữa liền khoét hai mắt nó, sau đó cắt lưỡi của nó, cuối cùng hủy gương mặt ưa nhìn đó! Đến lúc đấy, liệu còn người nào có thể nhận ra nó chính là Phác Hữu Thiên? Từ đó trở về sau, nó bất quá chỉ là con ch* nhỏ được Giang Nam Tứ Sát chúng ta dưỡng bên người mà thôi, ha ha ha ha ha..."

.

Tiếng cười còn chưa dứt, chỉ nghe cái "RẦM", cửa viện bị người từ bên ngoài một cước đá văng, một thân bạch y nhanh như tia chớp xông vào trong.

.

Mọi người chỉ thấy một ánh bạc lóe lên, một mũi phi đao đã đâm trúng cổ tay của hạt y đại hán khiến tên đó đau đớn kêu ầm lên, ngay cả dây xích cũng phải thả ra. Không còn bị xích sắt lôi kéo, Hữu Thiên nhất thời vô lực nằm sấp trên mặt đất, suy yếu thở hổn hển.

.

Người vừa xông vào đích xác là Tuấn Tú đã rời Minh trang tìm kiếm Hữu Thiên rất lâu. Lúc này đứng bên cạnh gã, nhìn thân thể đối phương bị tra tấn tàn nhẫn cơ hồ chỉ còn một hơi thở, đáy mắt cậu dần dần lộ ra sát ý nồng đậm.

.

"Kể từ ngày đầu tiên ta nhận thức Hữu Thiên đến nay, ta chưa bao giờ trông thấy huynh ấy bị kẻ khác đánh đập tra tấn đến mức độ này!"

.

Nhìn Hữu Thiên cả người chằng chịt vết roi, trước ngực còn bị móc câu xỏ xuyên qua, miệng vết thương vẫn không ngừng rỉ máu, Tuấn Tú chỉ cảm thấy nỗi đau chẳng lời nào tả xiết trong tim biến thành lửa giận không ngừng bốc lêи đỉиɦ đầu, tâm trí cậu giờ phút này chỉ có duy nhất một ý niệm, "Ta phải lấy mạng cả bốn tên kia!"

.

"Các ngươi..." – Tuấn Tú quét mắt nhìn Giang Nam Tứ Sát, nhãn thần lạnh như hàn băng,"Đáng chết!"

.

Lời còn chưa dứt, kiếm đã ra khỏi bao, chiêu thức như cuồng phong bạo vũ lao về phía bốn kẻ kia công kích mãnh liệt. Cả bốn tên lập tức cuống quít chống đỡ cùng Tuấn Tú làm một cuộc hỗn chiến.

.

Hữu Thiên vẫn nằm trên mặt đất vì tra tấn mà thần chí đã có chút mơ hồ, đến khi nhìn thấy rõ người đến cứu mình rốt cuộc là ai, gã không khỏi chấn động tận đáy lòng, nỗ lực cử động thân trên, trong mắt lộ ra tia kinh hỉ cùng lo lắng.

.

"Ta... Ta thực sự không nghĩ tới Tuấn Tú sẽ đến đây tìm ta! Tuấn Tú, những lời đệ nói tối qua, ta hiểu được rằng đệ không còn thương ta nữa, và ta nghĩ đệ sẽ chẳng bao giờ để ý cho dù ta có biến mất chăng nữa, càng không dám nghĩ đến việc đệ sẽ đi tìm ta...

Bất quá ta lúc này thà rằng đệ đừng đi tìm ta, cũng đừng xuất hiện ở nơi này! Giang Nam Tứ Sát kia võ công không kém, chỉ dựa vào một mình Tuấn Tú, chỉ sợ khó có thể giành được phần thắng!

Không, ta không cho phép! Vô luận thế nào, cho dù phải chết ta cũng tuyệt đối không để đệ có bề gì!" – Hữu Thiên vừa nghĩ vừa lặng lặng ngưng tụ nội lực ít ỏi còn sót lại trong thân thể!

.

Có điều rất nhanh sau đó, gã liền phát hiện ra bản thân quả thực đã lo lắng dư thừa. Tuấn Tú lấy một chọi bốn nhưng không hề rơi vào hạ phong.

.

Chỉ thấy cậu dùng kiếm pháp Yên Vũ Các và Minh trang kết hợp đến thiên y vô phùng5. Thế phòng thủ chu đáo, không để lộ mảy may kẽ hở trong khi đòn tấn công khí phách sắc bén khó lòng tránh né, linh hoạt mạnh mẽ đánh bốn kẻ kia liên tục thối lui về phía sau chật vật phòng thủ, ngay cả sức đánh trả cũng không có.

.

Tận mắt chứng kiến Tuấn Tú chiếm ưu thế tuyệt đối cùng toàn thân tản ra sát khí dày đặc, Hữu Thiên không khỏi ngơ ngẩn.

.

"Kể từ lúc nhận thức Tuấn Tú, đến tận bây giờ ta chưa từng trông thấy bộ dạng đệ ấy như vậy! Trước kia, dù có phải giao đấu cùng kẻ khác, Tuấn Tú đều thủ nhiều công ít, chiêu chiêu lưu tình, không giống với hiện tại, kiếm kiếm sát chiêu, tấn công nơi nào thì đó đều là điểm trí mạng!" – Càng nhìn, Hữu Thiên càng cảm thấy kinh hãi không nói nổi.

.

Trong lúc Hữu Thiên còn ngây ngốc đờ người, Tuấn Tú đã ra sát chiêu cuối cùng, một kiếm xoẹt qua khiến gân tay của bốn kẻ kia đồng thời đứt đoạn. Chúng không còn khả năng cầm đao nữa chỉ có thể ôm tay kêu gào thảm thiết.

.

Thấy thế Tuấn Tú chỉ đơn giản nhếch môi cười, lúm đồng tiên khả ái còn khi ẩn khi hiện, tựa như đóa Tuyết Liên trên đỉnh Thiên Sơn lúc nở rộ, cỡ nào tuyệt mĩ nhưng cũng cỡ nào băng lãnh thấu xương.

.

"Vừa mới nãy, các ngươi có kẻ đã nói muốn khoét mắt của Hữu Thiên, đúng không?" – Ánh mắt Tuấn Tú đảo qua mỗi kẻ trong Giang Nam Tứ Sát, chỉ khiến chúng có cảm giác mao cốt tủng nhiên6.

.

"Đã thích khoét mắt người khác đến như vậy, ta liền cho các ngươi nếm thử tư vị bị khóe mắt là như thế nào!" – Nói xong, cổ tay Tuấn Tú vung lên, kiếm khí chớp nhoáng lướt qua tám con mắt đang trợn tròn kinh hãi, nhất thời, tiên huyết từ hốc mắt cả bốn kẻ tuôn ra như suối, thanh âm kêu gào thảm thiết không ngừng quanh quẩn trong tiểu viện tiêu điều.

.

Hữu Thiên chỉ thấy cả thể xác và nội tâm đều chấn động, không thể tin được tròn mắt nhìn cậu, "Ta... Ta chưa từng nghĩ tới, Tuấn Tú... Tuấn Tú cũng sẽ có thời điểm tàn nhẫn nhường kia!"

.

"Mới đó đã chịu không nổi?" – Tuấn Tú nhướng mày, khóe môi lộ ra ý cười lãnh huyết,"Các ngươi mới vừa rồi còn nói muốn cắt lưỡi của Hữu Thiên, có đúng không? Không cần gấp, lần này chúng ta cứ từng bước từng bước tiến a!"

.

Dứt lời, cậu đi đến gần hạt y đại hán, đem mũi kiếm luồn vào trong miệng kẻ kia, cổ tay khẽ chuyển, đầu lưỡi đối phương cứ thế đứt lìa. Chớp mắt, hạt y đại hán rống lên thảm thiết hơn, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

.

Không vì thế dừng lại, Tuấn Tú cùng lắm liếc kẻ kia thêm một cái rồi chậm rãi đi về phía hoàng y đại hán.

.

"Tuấn Tú!"Đúng lúc này, Hữu Thiên lên tiếng gọi khiến thân thể Tuấn Tú vừa nghe liền chấn động, cậu dừng bước, ngoái đầu lại chăm chú nhìn gã.

.

"Đủ rồi!"

,

Nói xong, Hữu Thiên không biết lấy đâu ra khí lực từ mặt đất nhanh nhẹn đứng dậy, chạy vội tới bên cạnh Tuấn Tú, một tay ôm lấy đối phương đồng thời dùng tay kia đoạt lấy kiếm trong tay cậu, gắng sức ngưng tụ nội lực vung về phía Giang Nam Tứ Sát, kiếm khí nhanh như chớp xoẹt qua cổ họng cả bốn tên, hoàn hảo kết thúc chuỗi thống khổ chúng đang phải chịu đựng.

.

Giữ đầu Tuấn Tú gắt gao vùi sâu vào l*иg ngực mình, Hữu Thiên không để cậu có cơ hội trông thấy bộ dáng gã đoạt mạng bốn kẻ kia ra sao, đồng thời dịu dàng nỉ non bên vành tai mềm, "Không cần... Ngẩng đầu! Không có việc gì nữa rồi, chúng ta... Đi thôi!"

.

Ôm lấy Tuấn Tú chậm rãi đi ra ngoài trạch viện, Hữu Thiên cảm nhận được người trong lòng mình đang run rẩy.

.

"Tuấn Tú, vừa rồi đệ phát cuồng rồi làm có những hành động ác động hết thảy đều vì ta! Ta hiểu hết! Tuấn Tú của ta, đệ dù thân là sát thủ nhưng lại cự tuyệt tổn thương người khác, ta sao có thể để đệ phải nhìn thấy cảnh huyết tinh đầm đìa được!"

.

Tuấn Tú vùi đầu vào ngực Hữu Thiên, cả người đờ đẫn, nháy mắt hồi tức của rất nhiều năm trước tái hiện sống động hơn bao giờ hết, "Ta đã quên, đã quên có bao nhiêu lần, Hữu Thiên không thể không ở trước mắt ta kết liễu tính mạng của kẻ địch!

Những lúc như vậy, trước khi động thủ huynh ấy sẽ ôm ta vào lòng, không để ta phải trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn diễn ra sau đó, kết thúc rồi, huynh ấy liền dẫn ta rời đi! Mãi đến khi chắc chắn ta không thể trông thấy tử thi nữa, Hữu Thiên mới chịu buông ta ra, sau đó huynh ấy sẽ mỉm cười nói rằng, 【 Không có việc gì nữa rồi! 】."

.

"Phác Hữu Thiên, kỳ thực huynh vẫn luôn quan tâm đến ta, có đúng hay không? Kể từ giây phút đầu tiên cho đến tận bây giờ, huynh vẫn luôn hết sức bảo hộ ta, cho dù chính mình đã đầy thương tích, có đúng hay không?!"

...

.

Đi xa trạch viện, rẽ qua qua một khúc ngoặt, Hữu Thiên mới buông lỏng vòng tay chậm rãi đẩy Tuấn Tú ra, nhưng ai ngờ gã vừa cúi đầu đã thấy gương mặt cậu ướt đẫm nước mắt.

.

"Đệ làm sao vậy?" – Hữu Thiên thấy thế lông mày không khỏi xoăn cả vào nhau, "Đệ bị thương sao? Thực xin lỗi... Đều do ta... Không tốt... Ta..."

.

"Vì sao rời đi mà không nói một tiếng?!" – Tuấn Tú cắt ngang lời gã, "Huynh không biết ta sẽ lo lắng sao? Nếu ban nãy ta đến chậm một bước, ta..."

.

Nói được một nửa, cậu đã khóc không thành tiếng.

.

Nhìn móc câu vẫn còn xỏ xuyên trên ngực Hữu Thiên, đồng thời nghĩ lại những lời độc địa tàn nhẫn Giang Nam Tứ Sát chính miệng thốt ra, Tuấn Tú quả thực không dám tưởng tượng tiếp nữa, "Vạn nhất... Vạn nhất ta đến muộn, dù chỉ nửa khắc nữa thôi, Hữu Thiên sẽ... Sẽ thế nào, chuyện đó mà xảy ra ta thật sự không chịu đựng nổi!"

.

"Ta... Thực xin lỗi!" – Hữu Thiên dịu dàng lau đi nước mắt trên má Tuấn Tú, nhãn thần tràn đầy đau lòng, "Ta hiện tại... Không phải... Không có gì sao? Đây... Đều là... Vết thương nhỏ, một chút... Cũng không... Đau!"

.

"Gạt người!" – Thấy gương mặt gã đã trắng bệch như tuyết, cậu nước mắt một lần nữa lại rơi như mưa.

.

Mắt thấy nước mắt Tuấn Tú càng lau càng rơi lã chã, giống như vĩnh viễn cũng không ngừng được, Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài, "Thực xin lỗi!"

.

Nghe được ba chữ kia, Tuấn Tú chỉ biết cười khổ, ngẩng đầu nhìn gã, "Huynh tựa hồ đặc biệt thích nói ba chữ đó với ta! Ngoại trừ 【 Thực xin lỗi 】 ra, lẽ nào huynh không có lời nào khác để nói với ta hay sao?!"

.

"Ta..." – Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, trong mắt lộ ra nghi hoặc.

.

"Ta không phải Tại Trung ca, ta không hiểu được tâm tư của huynh! Ta cũng không thông minh bằng Tại Trung ca, càng không có cách nào tự tin được như huynh ấy, huynh không nói, ta vĩnh viễn không thể hiểu được, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu!

Hữu Thiên, ta đã chờ huynh lâu lắm, lâu đến nỗi ta sớm không dám nghĩ đến nữa! Ta càng sợ ta suy nghĩ quá nhiều, kết quả bất quá lại là bản thân tự mình đa tình, ta sợ..."

.

Tuấn Tú còn chưa nói dứt hết câu đã bị đôi môi của Hữu Thiên ngăn lại khiến những chữ cuối chỉ có thể nuốt vào bụng. Cậu đầu tiên sửng sốt, nhưng rất nhanh nhắm nghiền cả hai mắt, để mặc gã triền miên hôn mình.

.

"Trong trí nhớ, đây là lần thứ hai Hữu Thiên hôn môi ta! Lần đầu tiên là khi ta trượt chân ngã từ vách núi xuống, mình mẩy bị thương bèn không ngừng khóc nức nở, sở dĩ huynh ấy mới hôn ta, khiến ta nín khóc! Lần thứ hai, chính là lúc này đây...

Kim Tuấn Tú, cuối cùng ngươi cũng đợi được rồi, đã đợi được giây khắc mỏi mòn mong chờ suốt mười năm rồi!"

.

Triền miên lại ôn nhu trao yêu thương, sau khi hai làn môi lưu luyến tách ra, Hữu Thiên ôm chặt Tuấn Tú vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài, "Ngốc quá... Ta yêu đệ!"

.

"Ta yêu đệ, Tuấn Tú! Đệ là người cả đời Phác Hữu Thiên ta yêu chân thành! Lông mày ta vĩnh viễn vì đệ mà lo lắng đến nối thẳng thành một đường, còn trái tim vĩnh viễn vướng bận!

Ta có thể đánh mất hết thảy, nhưng chỉ muốn duy nhất có được đệ, như vậy ta không còn bất cứ khát cầu gi nữa! Thế nhưng để mất đệ, vậy chẳng khác gì ta đã đánh mất chính mình, cho dù trong tay có vạn vật thế gian, chúng đều không còn ý nghĩa..."

.

Tựa đầu vào l*иg ngực còn rỉ máu, Tuấn Tú vòng tay ôm lấy thắt lưng gã, nước mắt lại một lần nữa tí tách rơi, "Đừng bao giờ rời xa ta nữa!"

.

Hữu Thiên khẽ cười, hôn nhẹ lên trán cậu, "Chỉ cần... Đệ... Không đuổi ta!"

.

Tuấn Tú không nói chỉ ngẩng đầu lên, chủ động hiến môi, Hữu Thiên hiển nhiên cúi đầu nghênh đón, hai đôi môi vừa mềm nhẹ chạm vào nhau, tức khắc có thể hòa tan không khí thê lãnh của ngày cuối thu.

.

Cùng mưa phùn phương Bắc, có chung triền miên...

____________________________

1 Hạt y: y phục màu nâu.

2 Tử y: y phục màu tím

3 Hoàng y: y phục màu vàng

4 Tấc: có nơi dịch là "Thốn", một tấc nếu theo hệ quy chiếu cổ thì vào khoảng 3,71 cm, còn của hiện đại thì tương tự inch là 2.54 cm. Thôi thì chúng ta cứ hiểu nôm na như vậy a, truyện cổ trang do người hiện đại viết mà >///<

5 Thiên y vô trùng: xuất sắc, không chê vào đâu được, với nghĩa đen là "Áo thiên tiên không thể tìm được vết chỉ khâu"

6 Mao cố tủng nhiên: sởn gai ốc, nổi da gà