Chương 127+128

Tuấn Tú và Hữu Thiên về tới Minh trang, đã qua giờ Thân*.

.

Taij Trung ở trong trang chờ từ sáng đến tận bây giờ thực sự không đợi thêm được nữa, y bỏ ngoài tai lời khuyên bảo của Duẫn Hạo đang muốn ra ngoài tìm hai người đã Tuấn Tú dìu Hữu Thiên từ đại môn bước vào.

.

Duẫn Tại hai người nhìn Hữu Thiên toàn thân trên dưới chỗ nào cũng chằng chịt vết thương đồng thời cả kinh, vội vàng sai người xuống núi mời đại phu, sau đó cùng Tuấn Tú đưa gã về phòng, giúp xử lý vết thương.

.

Vết thương trên người Hữu Thiên đa phần là ngoại thương, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, thứ duy nhất khó giải quyết chính là móc câu xuyên trước ngực gã. Dù Duẫn Hạo khi tìm cách rút móc câu ra luôn tận lực chú ý cẩn thận nhưng vẫn khiến Hữu Thiên đau đớn đến hôn mê bất tỉnh. Tuấn Tú canh giữ ở bên cạnh, nhịn không được đỏ hốc mắt, hối hận vô cùng, "Đều là lỗi của ta! Nếu tối hôm qua ta có thể kiên nhẫn một chút, chịu nghe Hữu Thiên giải thích, hẳn là chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra!"

.

"Sao Hữu Thiên lại bị thương thành dạng này?" – Sau khi giúp gã băng bó vết thương chu đáo, Tại Trung nhịn không được thắc mắc.

.

"Thiên... Gặp phải bốn kẻ lần trước!" – Tuấn Tú vừa dụi mắt vừa trả lời.

.

Tại Trung và Duẫn Hạo nghe xong, cơ hồ song song nhíu mày lo âu, ánh mắt y rất nhanh lạnh đi vài phần, phảng phất lộ ra sát khí.

.

"Bốn kẻ kia hiện đang ở đâu?" – Tại Trung trầm giọng hỏi, "Bốn kẻ kia hết lần này đến lần khác muốn lấy tính mạng của Hữu Thiên, phải nhanh chóng diệt trừ chúng!"

.

Tuấn Tú đầu tiên ngẩng đầu nhìn Tại Duẫn hai người, sau đó cúi gằm mặt đáp, "Chết cả rồi!"

.

Nghe câu trả lời đó, Tại Trung và Duẫn Hạo không khỏi ngây ngẩn cả người, trong mắt cùng lộ ra tia kinh ngạc, "Nội lực của Hữu Thiên đã mất, khẳng định gã không phải là đối thủ của bốn kẻ kia! Thế nhưng Tuấn Tú, sẽ không có chuyện đệ ấy sát nhân a!"

.

"Đệ động thủ sao?!" – Duẫn Hạo có chút không dám tin hỏi.

.

Tuấn Tú lắc lắc đầu, "Ta đánh chúng bị thương, là Hữu Thiên giải quyết!"

.

"Kỳ thật lúc ấy dù Hữu Thiên không động thủ, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua tội của bốn kẻ kia, hơn nữa nhất định sẽ dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để kết liệu sinh mạng chúng!"

.

Hiện tại ngẫm lại, Tuấn Tú cũng cảm thấy cậu thời điểm đó thực sự rất đáng sợ, "Ta không chỉ cắt đứt gân tay của cả bốn tên, còn chém mủ hai mắt của bọn chúng, thậm chí còn cắt lưỡi một kẻ... Nếu là Kim Tuấn Tú năm xưa, ta có năm mơ cũng không thể tưởng tượng được bản thân lại có một ngày làm loại chuyện tàn độc kia!

Chỉ là tận mắt trông thấy Hữu Thiên trên ngoài toàn là vết thương rỉ máu, ta thực không có cách nào khống chế chính mình, đầu óc tràn đầy một ý niệm duy nhất, đó là phải khiến bốn kẻ kia nợ máu trả bằng máu!"

.

Tại Trung nghe Tuấn Tú nói, khó nhịn mà liếc về phía Hữu Thiên vẫn nằm mê man trên giường, "Nhớ những ngày ta còn ở Yên Vũ Các, đừng nói là muốn Tuấn Tú sát nhân, cho dù có phải đoạt mạng kẻ khác thì ở trước mắt đệ ấy, khẳng định Hữu Thiên không thể xuống tay! Chỉ có những tình huống thực sự bất đắc dĩ, trước tiên gã cùng phải ôm Tuấn Tú vào lòng giữ thật chặt, tuyệt đối không để đệ ấy phải nhìn thấy dù chỉ một tia huyết tinh!"

.

Nghĩ đến đây, khóe môi y cong lên lộ ý cười, còn than nhẹ một tiếng, "Làm như thế hoàn toàn là tác phong từ xưa đến nay của Hữu Thiên, bất quá, chỉ đối với đệ mà thôi!"

.

Tuấn Tú nghe vậy chỉ cúi đầu không nói, tuy nhiên khóe môi thoáng cong lên mang theo chua sót cùng ngọt ngào.

.

Tại Trung và Duẫn Hạo đều thấy phản ứng đó của Tuấn Tú, hai người đều tặng cho đối phương ánh nhìn thâm thúy rồi song song mỉm cười, "Vậy là đệ ấy đã minh bạch cả rồi!"

.

"Được rồi, Tại Trung còn chưa bình phục hoàn toàn, ta dẫn đệ về phòng trước, còn Tuấn Tú! Nếu đệ thấy mệt hãy gọi hạ nhân tới nhắc ta một tiếng, ta sẽ tới giúp đệ chiếu cố gã!" – Duẫn Hạo vừa nói vừa đỡ Tại Trung đứng lên.

.

"Ân, được!" – Tuấn Tú gật gật đầu.

.

Khi hai người rời khỏi sương phòng Hữu Thiên, sắc trời đã sẩm tối, mưa cũng ngừng tự bao giờ, thinh không quang đãng, trên màn nhung đen thăm thẳm vô số vì tinh tú phát sáng lấp lánh.

.

Tại Trung nhìn lên sao trên trời, bên má không khỏi lộ ra lúm đồng tiên mê người, "Mưa qua trời lại trong, quả nhiên đẹp đẽ khiến người ta thư thái!"

.

"Đúng vậy a!" – Duẫn Hạo cũng cười cười, cúi đầu nhìn y, "Vướng bận nhiều năm của đệ rốt cuộc cũng buông xuống được rồi?"

.

"Sao huynh lại nhớ chuyện cũ kỹ thế chứ?" – Tại Trung nhướng nhướng mày.

.

Hắn không trả lời chỉ nghiêng đầu cúi xuống khẽ hôn lên làn môi phấn hồng của y.

.

"Chúng ta trở về phòng thôi!" – Dứt lời, Duẫn Hạo liền ôm ngang lấy người Tại Trung đi thẳng về hướng sương phòng của hai người.

.

"Bởi vì, con tim của ta rất ích kỷ, cũng rất hẹp hòi! Nó không thích trong tâm trí đệ ngoại trừ ta còn có bất cứ người nào khác, cho dù đó có là tri kỷ của đệ đi chăng nữa..."

___________________________________

* Giờ Thân: thời gian từ 15h đến 17h.

Sau khi Duẫn Hạo và Tại Trung rời đi, Tuấn Tú một mình ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Hữu Thiên vẫn chìm trong mê man.

.

Tâm tư như nước, không ngừng tràn tới, hồi ức dĩ vãng từng chút từng chút một tái hiện lại trong đầu.

.

"Trong ấn tượng của ta, Hữu Thiên rất ít khi sinh bệnh hay bị thương, phần lớn thời gian đều là ta được huynh ấy quan tâm săn sóc! Ngược lại, những vết thương trên cơ thể ta cơ hồ đều vì Hữu Thiên mà sinh, hai chúng ta cứ như vậy tra tấn đối phương và bản thân mình những mười năm trời đằng đẵng!

Là mười năm đó, Hữu Thiên! Đời người liệu có mấy lần trải qua mười năm, vậy mà chúng ta lại lãng phí như thế chứ?!"

.

"Hai người chúng ta đều là đứa ngốc!" – Cậu thì thào tự nói, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt gã.

.

Ba năm trước, Hữu Thiên thân thể đẫm máu yếu ớt ngã nhào vào lòng Tuấn Tú, nỉ non thổ lộ "Ta yêu đệ..."

.

Đáng tiếc Tuấn Tú khi đó tâm trí hoàn toàn bị ký ức như thủy triều ập tới bao vây không khe hở, trong lòng, trong mắt cậu lúc bấy giờ chỉ có đau đớn, oán, hận... Cũng vì nguyên nhân đó nên ba chữ kia cùng lắm lọt vào tai nhưng chẳng có cách nào tiến đến trái tim! May mắn thay, ba năm sau, Tuấn Tú rốt cuộc cũng được nghe Hữu Thiên lần nữa lặp lại ba chữ thiêng liêng đó, song song cậu hiểu được tâm ý của gã!

.

"Hữu Thiên, ta trước đây lúc nào cũng oán giận huynh đối với ta không những rất lạnh lùng mà còn quá vô tình! Nhưng kỳ thực, kẻ chân chính vô tình chính là ta mới đúng! Đêm đó sau khi ta tự phong bế ngũ giác, không hề cho huynh cơ hội giải thích, tiếp đó lại lựa chọn mất trí nhớ, hoàn toàn lãng quên huynh...

Đến thời điểm ta thiếu chút nữa đã tự tay lấy mạng huynh, sau vẫn không chút do dự bỏ đi, quyết tâm ly khai huynh! Thậm chí, ta thật sự đã muốn hoàn toàn quên đi huynh, đi yêu một người khác... Tính toán hết thảy, có lẽ Kim Tuấn Tú mới chân chính là kẻ vô tình, khiến huynh cả đời kiêu ngạo như vậy mà hết lần này đến lần khác thương tích đầy mình!"

.

Nước mắt lặng yên chảy xuống, tí tách rơi xuống tay Hữu Thiên khiến gã đang trong mê man cũng không nhịn được nhíu nhíu mày, đôi mắt đào hoa chậm rãi mở ra.

.

"Sao lại... khóc rồi?"

.

Nghe được tiếng của Hữu Thiên, Tuấn Tú rất nhanh lấy lại tinh thần, lung tung lau đi nước mắt, sau đó chăm chú nhìn gã với nhãn thần tràn đầy thân thiết, "Huynh tỉnh rồi, có muốn uống chút nước không?"

.

Hữu Thiên lắc lắc đầu, mỉm cười ôn nhu, "Ta... Thật sự... Không sao!"

.

Biết gã đang an ủi mình, Tuấn Tú chỉ cảm thấy tâm can khó chịu gấp bội, nước mắt một lần nữa trào ra, "Huynh lúc nào cũng cậy mạnh!"

.

Nhìn cậu như vậy, gã than nhẹ một tiếng, có chút cố hết vươn tay ra lau gò má mềm, "Đệ đừng khóc!"

.

Nước mắt của Tuấn Tú luôn khiến Hữu Thiên cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ, "Người hành tẩu... trên giang hồ, sao có thể... không trúng phải đao kiếm..."

.

Một lời này của Hữu Thiên thành công khiến Tuấn Tú nín khóc chuyển sang mỉm cười, cậu trừng mắt nhìn gã khẽ trách, "Huynh vẫn còn tâm tình nói giỡn!"

.

Hữu Thiên không đáp lại, chỉ mỉm cười dịu dàng.

.

"Tại Trung ca đã viết thư gửi Chính Thù ca rồi, chẳng bao lâu nữa huynh ấy sẽ quay về Minh trang! Đến lúc đó, Chính Thù ca sẽ tận lực chữa trị cho huynh, nói không chừng huynh rất nhanh có thể bình phục như trước đây!" – Tuấn Tú nghiêm túc nói.

.

Nghe xong, Hữu Thiên tựa hồ chẳng mảy may để ý tới, chỉ khẽ lắc đầu nói, "Yên Vũ Các... Đã có Hữu Hoán, ta... Không cần lo lắng nữa, công lực... Khôi phục... Sớm hay muộn... Cũng không sao cả!"

.

"Cái gì không sao cả chứ?!" – Tuấn Tú nhíu mày.

,

"Lần này là Giang Nam Tứ Sát, tương lai chẳng biết là kẻ nào sẽ tới, huynh ở trên giang hồ gây thù chuốc oán đâu phải ít, ta... Ta sợ hãi!" – Nói đến đây, thân thể cậu không nhịn được bắt đầu run rẩy.

.

Hữu Thiên thấy thế đương nhiên đau lòng, mày kiếm như dính cả vào nhau, gã cầm tay cậu trấn an, "Không phải có đệ... ở bên... cạnh ta sao? Đệ có thể... bảo hộ... ta, giống... như hôm nay..."

.

Chỉ thấy Tuấn Tú lắc lắc đầu, "Ta hôm nay không phải rất đáng sợ sao?"

.

Gã cười cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Không hề, Tuấn Tú của ta... Đáng yêu nhất!

.

Câu khen trắng trợn lọt vào tai, Tuấn Tú liền giận tái mặt, trừng mắt lườm Hữu Thiên, "Đều muốn ba mươi rồi, đáng yêu chỗ nào chứ?"

.

"Toàn bộ!"

.

Bốn mắt nhìn nhau, tức khắc giống như hòa tan hết thảy chung quanh, ngay cả thời gian cũng muốn dừng lại.

.

"Tuấn Tú..."

.

Sau một lúc lâu Hữu Thiên mới lên tiếng xua tan bầu không khí trầm mặc, "Chúng ta... Thành thân đi!"

.

Đầu tiên Tuấn Tú cảm thấy sửng sốt nhưng rất nhanh bật cười, "Chẳng phải chúng ta đã thành thân từ lâu lắm rồi sao?"

.

"Ba năm trước đây..." – Nhãn thần Hữu Thiên có chút ảm đạm, thanh âm còn mang theo tia u oán nho nhỏ nhìn về phía Tuấn Tú, "Đệ đã... cắt tóc bỏ ta rồi!"

.

"Ai bảo huynh liều mạng khiến ta tức giận!"

.

Vừa nhắc lại chuyện quá khứ, trong mắt Tuấn Tú cũng lóe lên tia ưu thương, "Được rồi, thành thân bất quá chỉ là một hình thức thôi, huynh không thấy Duẫn Hạo ca và Tại Trung ca dù sống bên nhau đến giờ nhưng vẫn không thấy hai người họ thành thân a, sở dĩ..."

.

"Ta..." – Hữu Thiên đột nhiên cắt ngang lời Tuấn Tú, "Ta muốn đệ... Hạnh phúc nhất!"

.

"Tuấn Tú, ta thực sự muốn khiến đệ thành người hạnh phúc lớn nhất! Ta không muốn trong ký ức của đệ có một màn thành thân giả tạo dối trá! Ta muốn đệ minh minh bạch bạch biết rằng, người Phác Hữu Thiên ta muốn chính là Kim Tuấn Tú, chỉ có một mình đệ thôi!"

.

Chăm chú nhìn biểu tình kiên định của Hữu Thiên, sau một lúc lâu cuối cùng Tuấn Tú cũng mỉm cười.

.

"Được, chờ thương thế của huynh bình phục, chúng ta liền thành thân! Bất quá..." – Đáy mắt cậu lóe lên một tia giảo hoạt không ngờ, "Huynh phải đáp ứng ta một điều kiện!"

.

"Là gì?" – Hữu Thiên nhướng nhướng mày.

.

Tuấn Tú hé môi cười lộ ra biểu tình tinh nghịch đã lâu không thấy, "Đến lúc đó huynh sẽ biết!"