Chương 39: Ngoại truyện Tống Loan (hạ)

Nàng ôm Tiểu Hoa mát xa vài phút, sau đó hỏi ta có muốn thử ôm Tiểu Hoa một cái hay không. Thật ra ta cùng Tiểu Hoa cũng coi như nửa bạn bè, nghe thấy nàng đề nghị liền gật đầu đồng ý, đem nó ôm vào trong lòng. Chắc hẳn do ân nhân cứu mạng đang ở bên cạnh, Tiểu Hoa mới đầu còn gầm nhẹ uy hiếp, hiện tại chịu để ta ôm nó khẽ vuốt. Trên người nó có mùi của Hựu Nhi... Thật dễ ngửi.

- Thật ra cậu nên cười nhiều một chút. Rõ ràng cười lên rất đẹp, vì sao vẫn luôn đen mặt chứ?

Nàng nhìn sườn mặt của ta mười mấy giây sau đó đột nhiên nói một câu như vậy, ta lập tức đem khóe miệng không biết cong lên từ lúc nào thả xuống. Hựu Nhi tiến sát vào ta, dùng hai đầu ngón tay kéo khóe miệng ta nhếch lên:

- Nếu là cứ đen mặt như vậy, thì một chút cũng không đẹp trai đâu.

Nhẹ nắm cổ tay của nàng, ta đem ngón tay nàng để ở trên mặt ta thả xuống dưới. Nàng ngẩn người thu hồi tay, lập tức hướng ta xin lỗi. Thật ra vốn không cần xin lỗi, ta cũng không tức giận chút nào.

- A a a! Tiểu Hựu Hựu cậu rõ ràng nói tớ là nam sinh đẹp trai nhất cậu thấy qua! Nói tớ trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa khuynh quốc khuynh thành thiên hương quốc sắc! Cậu sao lại có thể nói nam sinh khác đẹp trai chứ!

- Ai, cậu đến giờ còn không biết những từ ngữ đó là để hình dung con gái sao? Tớ khen Tống Loan đẹp trai với khen cậu xinh gái cũng không có cái gì xung đột nha em gái.

- Tớ có phải con gái hay không cậu muốn tự mình đến xem hay không!

- Mới không cần, xem mặt cậu tớ liền biết đáp án lêu lêu lêu.

Thật sự rất hâm mộ bọn họ có thể tự nhiên đùa giỡn nhau như vậy... Ngay cả người ngoài cuộc là ta, cũng cảm thấy thực vui vẻ, thực ấm áp. Không biết vì sao hai người đang đùa giỡn đột nhiên nhìn chằm chằm ta.

- Giang Thái Nhiên cậu thấy không! Nam chính dịu dàng ấm áp chính là kiểu người như Tống Loan! Cậu mau học đi!

Hựu Nhi chỉ vào ta, dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc, giống như nhìn thấy dáng vẻ làm người khiếp sợ.

- Nào có đẹp trai bằng tớ. Tiểu Hựu Hựu cậu thật sự nên đi khám mắt xem!

Giang Thái Nhiên cực kỳ không phục. Dịu dàng... Ta lại bất tri bất giác cười rộ lên. Hựu Nhi thích dáng vẻ ta dịu dàng sao? Nghĩ đến đây, khóe miệng ta ý cười tiệm càng sâu.

- A a a soái ca a!

Hựu Nhi dáng vẻ không chịu nổi bộ, nhẹ nhàng che khuất mặt ta:

- Không cần lại nhìn tớ, tim tớ đập nhanh đến chết mất!

Kỳ thật ta biết nàng chỉ vì muốn làm ta cười nhiều hơn, cùng bọn họ nói chuyện nhiều hơn, mới cố ý tạo không khí như vậy. Nhưng nhớ tới dáng vẻ nàng lúc ấy, ta không ngăn được ý cười bên môi. Vì thế từ đó về sau, ta liền biến thành Tống Loan dịu dàng.

Lúc biết được Kha Hoằng Danh cũng thích Hựu Nhi, ta liền bắt đầu từ bỏ ý nghĩ muốn cùng Hựu Nhi ở bên nhau, muốn tìm nữ sinh khác yêu đương. Các nàng đều không cùng một kiểu người, ta tưởng thử thông qua phương thức này để quên đi tình yêu của ta dành cho Hựu Nhi. Lại trước sau không ai có thể thay thế được địa vị của nàng trong lòng ta.

Có lẽ cất giấu đã lâu nên dục vọng khống chế của ta chỉ ở thời điểm làʍ t̠ìиɦ mới bị lộ, các nàng cũng bởi vì vậy cho nên không bao lâu liền cùng ta chia tay.

Ta một chút cảm giác buồn cũng không có, tuy rằng nói như vậy có vẻ rất đểu, nhưng trên thực tế chúng ta cũng chỉ là dựa theo nhu cầu thôi. Các nàng thích ta mặt ngoài dịu dàng cùng với ra tay rộng rãi, mà ta muốn dựa vào các nàng lấp đầy trái tim hư không, không thể có được Hựu Nhi. Mặc dù hiệu quả cực nhỏ, cũng so với không có cũng tốt hơn.

Ý nghĩ bắt đầu chuyển biến khi phát hiện tâm ý của Giang Thái Nhiên cùng Hàng Tễ Duẫn đối với Hựu Nhi. Lúc ấy Hựu Nhi, đang kết giao với nam sinh ở lớp bên cạnh. Có lẽ lực nhẫn nại của chúng ta đều rất mạnh, dẫn đến nàng chưa bao giờ phát hiện, mấy thành viên trong nhóm ngày thường đều gọi nàng nhóm trưởng, sau lưng đều nghĩ muốn nàng, không nghĩ không chịu được.

Ta cùng Hàng Tễ Duẫn từ thời điểm hắn chuyển đến nhóm Hựu Nhi không lâu liền trở thành bạn bè. Đến khi biết ý nghĩ của nhau cũng không có sinh ra địch ý gì. Chỉ là sẽ ở ngẫu nhiên nói chuyện phiếm mà nhắc tới nàng, miệng lưỡi lưu loát mà kể lại đủ loại hình ảnh nàng ngốc manh. Càng hồi tưởng, lại càng cảm thấy tịch liêu.

Hàng Tễ Duẫn hỏi ta vì sao không theo đuổi, ta chỉ cười cười, nhìn về phía Kha Hoằng Danh đang khắc khẩu cùng Giang Thái Nhiên. Hắn hiểu rõ gật gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng đột nhiên một lần cùng Giang Thái Nhiên đối thoại, ta đột nhiên tỉnh ngộ lại.

- Hôm nay Tiểu Hựu Hựu đi thư viện cùng nam sinh kia... Còn cố ý dặn ta không được đi quấy rầy bọn họ.

Giang Thái Nhiên khuôn mặt ẩn trong bóng tối, trong tay hắn cầm một ly Coca, ống hút bị cắn tới cắn đi, phương thức nói chuyện cũng giống như bình thường, ngữ điệu cũng không tương đồng.

- Nàng thực thích nam sinh kia sao?

Trái tim ta trái tim không khống chế được mà đau đớn một chút, chầm chậm mà mười phần hữu lực.

- Ai biết được... Tuy rằng nam sinh kia bảo nàng cách ta xa một chút bị nàng cự tuyệt, thời điểm đó ta còn rất vui vẻ... Thế như hiện thực chứng minh, nàng chỉ xem ta như em trai.

Vừa dứt lời, ly giấy cũng bị bóp chặt, cũng may hắn đã uống hết rồi.

- Như vậy xem ra, Kha Hoằng Danh khả năng cũng bị loại trừ.

Ta quay đầu nhìn về phong cảnh ngoài cửa sổ, Hàng Tễ Duẫn không biết đang cùng ai gọi điện thoại, vẫn là dáng vẻ không cảm xúc.

- Ngươi đừng chỉ nói hắn, ngươi thì sao?

Hắn tùy tay đem ly Coca trên tay hướng thùng rác ném, sau đó đem ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng liếc về phía ta.

- Ta... A, nếu trên thế giới này có hai Hựu Nhi thì tốt rồi.

Mẹ ta đã đoạt đi cha của hắn, ta giờ lại cùng hắn tranh người yêu... Cũng thật có lỗi với danh anh trai.

- Thật kém cỏi, ngươi có ngu hay không a? Nếu là ta, mặc kệ nàng có phải là người mà em trai ta thích hay không ta đều muốn cướp lại. Hắn nếu không cam lòng liền cùng ta đoạt a... Nói không chừng còn có thể 3P đâu ha ha ha.

Hắn ngoài miệng đang cười, biểu tình lại không biết vì sao đen xuống.

- Tống Loan... Ta lấy danh nghĩa em trai chờ ở bên người nàng lâu lắm, sớm hay muộn có một ngày sẽ nhịn không được đem nàng cướp về... Mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng được.

Giang Thái Nhiên thay đổi tư thế, rũ mắt nói với ta.

- Hiện tại bởi vì bạn trai này của nàng, ta muốn ở cùng nàng cũng đều phải xem sắc mặt nam nhân kia... Nàng từng nói vẫn muốn ở bên cạnh ta. Một người em trai sao có thể vẫn luôn ở bên người nàng? Sớm hay muộn sẽ có một ngày bùng nổ... Chúng ta đều giống nhau.

Nói xong những lời này, hắn liền vác ba lô rời đi, để lại ta ngồi ở ghế dài, trầm mặc không nói. Về đến nhà, ta tìm kiếm DVD, phát hiện một đĩa quay nhiều P. Thật khó tiếp nhận, thế nhưng thời điểm ta ở đem mặt vai chính đổi thành Hựu Nhi cùng mấy nam nhân cùng nhóm giống ta, một chút cảm giác ghét bỏ cũng không có. Thậm chí còn cứng lên. Biếи ŧɦái sao? Có lẽ vậy. Nhưng mà, nhường cho Kha Hoằng Danh cứ ngồi chờ ở đó, cuối cùng bị nam nhân khác đem Hựu Nhi cướp đi, còn không bằng lựa chọn phương thức này. Đẹp cả đôi đường.