Chương 7. Vùng đất phía Tây

"Tiểu thư, cô Vivian."

Bàn tay lắc vai cô không hề nhẹ nhàng. Nó khác với chuyển động chậm nhưng ổn định của Roger.

Vivian mở to mắt, cảm nhận được sự khác biệt khi chạm vào.

"Tiểu thư?"

Cô thấy Hamel đang nhìn xuống mình. Sau đó, Vivian nhận thấy rằng Hamel đã đánh thức cô sau giấc ngủ. Có lẽ cuộc gọi mà cô nghe thấy trong giấc mơ là giọng của Hamel.

"Trời đã sáng chưa?"

Cơ thể cô ấy đau nhói và có vẻ như cô ngủ không đúng tư thế. Hamel gật đầu khi Vivian dụi mắt và hỏi, đột ngột dừng lại.

"Ôi, tiểu thư."

Hamel mở miệng với vẻ rất giật mình. Thật hiếm khi cô ấy không bị hoảng sợ bởi bất cứ điều gì.

"Tiểu thư của tôi!"

Trước khi Vivian định thần lại, giọng của Hamel cất lên.

"Huh?"

Điều này khiến Vivian ngạc nhiên, cô dừng tay dụi mắt. Vivian đột nhiên cảm thấy nóng ran ở sống mũi.

"Cô chảy máu mũi!"

"Gì cơ?"

Hamel lao ra khỏi phòng ngủ của Vivian. Ngay khi Vivian cúi đầu xuống, những giọt máu đỏ đã rơi trên tấm chăn trắng và để lại vết bẩn.

Hamel quay lại phòng ngủ ngay lập tức, bịt lỗ mũi Vivian bằng một chiếc khăn tay mịn để ngăn máu chảy ra nhiều hơn.

Có một sự náo động vào buổi sáng khác với những ngày khác.

Tại bàn ăn sáng.

“Vivian, chẳng phải tốt hơn là hoãn chuyến viếng thăm Bệ hạ cho đến ngày mai sao? Hamel nói rằng con đã bị chảy máu mũi vào sáng nay ”.

Bá tước Lector hỏi với vẻ lo lắng khi nghe tin từ Hamel. Vivian, người đã cầm máu từ lâu, xoa sống mũi mà không rõ lý do.

“Chỉ là chảy máu mũi thôi ạ. Con đoán đó là bởi vì con đã không nghỉ ngơi đủ ”.

"Nhưng vẫn….."

“Không sao đâu ạ, có lẽ con có thể hiểu tại sao hôm đó Bệ hạ lại trao huân chương cho con. Đó chẳng phải là điều mà cha tò mò sao? "

Vivian vui vẻ nói chuyện để giảm bớt lo lắng của cha mẹ về cô. Nữ bá tước nghĩ đến việc thuyết phục cô nhiều hơn, nhưng sau đó bỏ cuộc. Giờ đây, khi đã trưởng thành, Nữ bá tước nghĩ rằng con gái mình hẳn đã có một quyết định đúng đắn.

“Không có người hộ tống cho con, nhưng con có cần một người hộ tống không?”

Thông thường, một hiệp sĩ gia đình sẽ hộ tống tiểu thư khi ra ngoài. Vivian xua tay từ chối. Cô đã có người hộ tống, đó là chính sức mạnh của cô.

"Con sẽ trở lại sớm thôi."

Sau bữa ăn thịnh soạn, Vivian rời biệt thự và lên xe ngựa.

* * * * * *

"Bệ hạ, tiểu thư Vivian Lector đã đến."

Vivian cởi mũ ra và dùng tay sắp xếp lại mái tóc rối của mình. Chưa được bao lâu kể từ khi người hầu thông báo cô đến, nhưng anh đang gợi ý rằng cô có thể vào trong được rồi. Vivian bước vào với một nụ cười nhạt.

Nơi người hầu dẫn cô đến là trong cung điện của Hoàng đế, một khu vườn trong nhà kính. Vừa bước vào, hương thơm của cây cối đã xộc vào mũi. Ngay cả khi đi vào bên trong, cô cũng có thể nhìn thấy hàng cây xanh bắt mắt. Cô cảm thấy kỳ lạ với sự chênh lệch về không gian. Đặc biệt là vì Vivian sử dụng thiên nhiên như khả năng của mình.

"Tiểu thư Lector, cô đây rồi."

Hoàng đế đang ngồi ở một chiếc bàn giữa khu vườn trong nhà. Ông ấy đang làm việc với những cuộn giấy trên chiếc bàn trắng.

Vivian đến gần.

"Kính chào Hoàng đế."

"Cô không cần phải quá trang trọng, hãy ngồi xuống."

Khi Hoàng đế vẫy tay với người hầu, các cuộn giấy nhanh chóng được tháo ra và một chiếc ghế được mang đến. Vivian lúng túng ngồi vào chiếc ghế mà Hoàng đế đã chuẩn bị.

"Vậy tình hình học tập ở nước ngoài ổn chứ?"

“Nhờ sự hỗ trợ đầy đủ của ngài, thần đã có thể học một cách vui vẻ.”

"Ha ha, Bá tước Lector đã nói với ta điều y hệt."

Vivian không thể hiện điều đó, nhưng cô ấy cảm thấy có lỗi trong lòng. Đó chắc chắn là phần mà cô đã được cha mình khuyên vào bữa sáng. Nhưng ngay cả trước khi Bá tước nói điều đó, Vivian nghĩ rằng cô nên nói điều đó. Dù sao thì cũng nhờ có Hoàng đế mà cô ấy mới có thể yên ổn ở Hiddenca.

"Được rồi, chúng ta sẽ bỏ qua cuộc nói chuyện nhỏ và chuyển sang vấn đề chính."

Người ta biết rằng Bệ hạ ghét lãng phí thời gian và Vivian nhận ra điều đó rất rõ qua cuộc trò chuyện hiện tại. Ngay khi chào hỏi xong, đã đến lúc đi vào vấn đề. Đó không phải là hình thức trò chuyện qua lại một cách lịch sự hay tao nhã.

Vivian nuốt nước bọt vì căng thẳng.

Rõ ràng là khoản viện trợ không giải thích được của Hoàng đế và việc trao huân chương sẽ liên quan đến vấn đề mà ông ấy sẽ nói ra ngay bây giờ.

Đột nhiên hoàng đế nhướng mắt. Đôi mắt ông, vốn dĩ bình lặng từ trước đến giờ, khẽ chào đón.

"Giờ mới đến à?"

Hoàng đế đã hỏi ai đó, nhưng đó không phải là Vivian. Mắt ông nhìn qua vai Vivian.

Vivian vô tình quay đầu lại.

Những chiếc lá xanh và những bông hoa loa kèn đỏ rực rỡ ở khắp mọi nơi hòa hợp một cách khéo léo, chúng quyến rũ hơn bất kỳ loài hoa nào khác.

Vivian tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc và lặng lẽ hít thở.

Roger mặc quân phục, cũng dừng lại khi thấy Vivian ngồi đối diện với Hoàng đế. Nhưng anh mau nhận ra và đi tiếp, khó có thể nhận ra anh đã đứng lại.

Roger xoay người và hôn lên mu bàn tay của Hoàng đế. Khuôn mặt rắn rỏi, không chịu cúi đầu trước bất cứ ai, dù cúi đầu vẫn không thay đổi.

"Thần nghe nói ngài cho gọi thần, thưa Bệ hạ."

“Đúng lúc đấy. Tiểu thư Lector cũng vừa đến. ”

Đôi mắt của Roger nhìn Vivian trước những lời của Hoàng đế. Vivian không nhìn vào mắt anh vì cô lúng túng. Có lẽ bởi vì Hoàng đế đang ở trước mặt, ánh mắt của Roger nhanh chóng chuyển sang nơi khác.

Một chỗ ngồi khác đã được chuẩn bị, và nó dành cho Roger.

Vivian không thể hiểu tại sao Roger lại tham gia vào cuộc trò chuyện giữa cô và Hoàng đế.

Có vẻ như cô là người duy nhất không biết về sự xuất hiện của Roger.

“Bệ hạ, mấu chốt là ····”

Vivian hơi khó chịu, cất lời mà không xin phép. Bởi cô không thể đợi để kết thúc cuộc trò chuyện và quay trở lại. Sự nóng nảy đó đã khiến Hoàng đế trả lời nhanh hơn.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà, khoé miệng cười.

"Đó là về cả hai người."

Đôi mắt của Hoàng đế lần lượt liếc nhìn Roger và Vivian. Vivian thấy một cảm giác bất an không rõ ràng khi buộc cô lại với anh, hai người không hề liên quan tới nhau.

“Ta muốn cả hai đính hôn một thời gian.”

Sự lo lắng đã bắn trúng đích như một mũi tên.

Chén trà rơi xuống, nước tràn khỏi mặt bàn. Chiếc váy của Vivian được ngâm trong nước trà đỏ tươi. Nhưng Vivian không nhận ra điều đó vì quá ngạc nhiên.

"Tiểu thư, cô có sao không?"

Hoàng đế ngạc nhiên, giơ tay gọi người hầu. Sau khi người hầu đến đưa chiếc khăn tay, Vivian nhận ra rằng cô đã làm đổ trà.

Vivian choáng váng ngay cả khi cô ấy đang lau váy của mình. Cô không có lựa chọn nào khác.

"Hoàng đế muốn tôi đính hôn với một người mà tôi sợ gặp đối mặt nhất !?"

Nó khiến trái tim cô xao xuyến trong một giây.

"Thần…. Thần xin lỗi. Thần hơi bất ngờ."

"Bệ hạ, điều đó quá đột ngột."

Roger nói với hoàng đế trong khi nhìn Vivian lau nước trà đổ trên váy cô. Vivian vô thức dừng tay khi nghe thấy âm điệu trầm thấp dày vò cô hàng đêm.

Vivian ngước lên và nhìn chằm chằm vào Roger. Anh ta cũng nghe thấy lời tuyên bố đột ngột của Hoàng đế, nhưng bằng cách nào đó anh quá bình tĩnh. Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe lệnh của Hoàng đế.

“Ta đoán là quyết định của ta hơi vội vàng.”

Hoàng đế lại rót trà vào ly rỗng với vẻ mặt xin lỗi. Vivian không thể uống được vì cô không nghĩ rằng nó sẽ trôi xuống cổ họng của mình. Thay vào đó, cô để mắt đến Hoàng đế. Cô muốn có một lời giải thích về lý do tại sao lại có đính hôn ở đây.

"Tiểu thư Lector, ta nghe nói rằng cô là người giỏi nhất trong điều khiến nguyên tố đất."

"Vâng... đúng vậy ạ."

Tất cả những gì cô muốn là làm rõ tình hình về lễ đính hôn, nhưng Hoàng đế muốn nói về khả năng của cô.

Vivian trả lời vì cô không thể không đáp lại. Hoàng đế nở một nụ cười mãn nguyện trước câu trả lời của cô.

“Có một điều ta muốn làm trước khi ta thoái vị.”

Đột nhiên, nụ cười của Hoàng đế biến mất và thay vào đó là vẻ nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt ông.

"Khai phá vùng đất phía Tây."

"Vùng đất của phía Tây."

Vivian nhớ lại "Vùng đất của phía Tây" mà hoàng đế đề cập.

Lãnh thổ rộng lớn của Mosbana trải khắp từ phía Đông, Tây, Nam và Bắc, với thủ đô là trung tâm. Ở phía Đông, Nam và Bắc, thông qua các hoạt động kinh doanh khác nhau giúp Mosbana mở rộng lãnh thổ.

Tuy nhiên, phương Tây lại khó khăn. Nguyên nhân là do sự xuất hiện đột ngột của các loài ma thú cách đây hàng chục năm.

Đột nhiên vào một ngày nọ, có sự chia cắt giữa thời gian và không gian trên vùng đất phía Tây, sau đó một dòng ma thú vô tận xuyên qua các khe nứt.

Lãnh thổ của những con ma thú, ban đầu chỉ là một phần nhỏ, bắt đầu từ một khu đất tồi tàn cạnh bãi biển, sau đó tăng dần diện tích.

Những ma thú mở rộng lãnh thổ của chúng bằng cách gϊếŧ người, sau đó lần lượt chiếm các vùng đất khác. Đó là một kết quả tự nhiên, ngăn chặn cuộc xâm lược của ma thú khó như lấy sao trên trời.

Vị Hoàng đế tiền nhiệm, người nhận được báo cáo về sự xuất hiện của ma thú, đã thiết lập các biện pháp sớm. Các bức tường của pháo đài xây dựng khắp các địa điểm nay vẫn còn tồn tại.

Tuy nhiên số tiền chi cho kế hoạch này bằng một phần năm ngân khố vào thời điểm đó, với tình hình Mosbana lúc đó thì nó đã là một cuộc khủng hoảng.

May thay các pháo đài đủ để ngăn cản những con quái thú tiến vào thủ đô Mosbana, nhưng vấn đề vẫn nằm tại đó, vùng đất phía Tây.

Trong số các vùng đất ở Mosbana có sự thay đổi theo mùa, rõ ràng là vùng đất phía Tây có giá trị đầu tư cao nhất do màu mỡ quanh năm. Vì hơn một nửa đất đai đã bị các con thú chiếm đóng, tất nhiên tổn thất là rất lớn.

Các Hoàng đế thời đó đã cố gắng dùng ma thuật của họ bằng cách nào đó và cố gắng giành lại vùng đất phía Tây. Nhưng đó là một nhiệm vụ khó khăn. Đội viễn chinh được cử đến để chống lại ác linh đã bị gϊếŧ chết một cách bất lực, và các quý tộc tránh xa phía Tây.

Đó là Hầu tước Ozent, người cai trị lãnh thổ nơi bức tường pháo đài được xây dựng vào thời điểm đó. Lãnh thổ của ông rất rộng lớn, và người dân trong vùng luôn tích cực hoạt động.

Nhưng khi những con thú xuất hiện, Marquis Ozent quay trở lại thủ đô, nói rằng ông không biết về khu đất này nữa. Ông còn con đường mưu sinh ở thủ đô nên đó là một lựa chọn hiển nhiên, nhưng điều đó là quá sức đối với những người sống ở miền Tây, thủ đô không phải quê hương họ.

Cuối cùng, mọi người vẫn sống trong khung thành Ozent. Cùng với nỗi lo lắng rằng bất cứ ngày nào, những con thú đó có thể vượt qua bức tường.