Chương 8. Uy hϊếp

“Chúng ta không thể để phương Tây như thế này nữa. Có lẽ bức tường sẽ giữ vững cho đến khi Miriat kế vị ta làm Hoàng đế. ”

Miriat là tên của công chúa đầu tiên sẽ kế thừa ngai vàng. Như Bệ hạ nói, bức tường đã được xây dựng từ lâu và đã rất cũ kỹ, số lượng ma thú tăng lên không ngừng.

"Ta đang tự hỏi làm thế nào để giải quyết việc này, và sau đó ta nghe nói rằng đã tìm thấy người theo thuyết ma thuật duy nhất trong đế chế."

Mặt Vivian trắng bệch.

"Vậy là ngài đang bảo thần phải diệt trừ tất cả những con ma thú đó?"

Hoàng đế bật cười như thể trí tưởng tượng của Vivian thật buồn cười. So với vẻ ngoài dịu dàng thường ngày, phản ứng cô khá dữ dội.

“Chà, ta không nghĩ rằng điều đó là không thể đối với tiểu thư Lector, nhưng đó là công việc rất khó khăn.”

Trước lời khẳng định của Hoàng đế, trái tim của Vivian đập thình thịch vì lo lắng. Như lời hoàng đế nói, điều này rất khó, thực sự quá khó. Ngay cả số lượng ma thú gần còn lớn hơn số lượng tàu của các vùng lãnh thổ phía Tây.

Roger thoáng nhìn Vivian. Vivian bị phân tâm bởi cuộc nói chuyện của Hoàng đế và không nhận thấy ánh mắt anh.

“Một ngày nọ, các trinh sát nói rằng họ nhìn thấy một vết nứt kỳ lạ trên mặt đất. Và người ta nói rằng một con quỷ đã ra khỏi nó. "

“Sau đó, vết nứt ……”

Hoàng đế xoa thái dương, cau mày, đầu óc như nhói lên.

"Đúng, đó là nơi khởi đầu cho sự xuất hiện của những con ma thú."

Vì vậy, lễ trao tước vị đột ngột là cái giá phải trả của việc sử dụng khả năng của cô để ngăn chặn những vết nứt ở phương Tây. Nếu nó thành công, Vivian tất nhiên sẽ lập được một thành tích lớn.

Giờ đây Vivian đã hiểu mục đích của Hoàng đế.

Không, không hoàn toàn.

"Có điều gì đó tôi chưa hiểu."

“Tôi hiểu rằng khả năng của mình là cần thiết để loại bỏ các vết nứt trên đất. Nhưng tại sao tôi phải đính hôn với ngài Orpheus? ”

Vivian hỏi mà không nhìn Roger.

“Không phải là hoàn toàn đính hôn, mà là giả vờ đính hôn”.

Hoàng đế sửa lại câu hỏi của cô, tiếp tục.

“Phương Tây đã trở thành một vùng đất hoang, giá trị của vùng đất đã giảm so với quá khứ, nhưng đây là kết quả tự nhiên của tình trạng nghèo nàn của người dân sống ở đó và những người quý tộc không muốn ở lại đó. Nhưng nếu nhiệm vụ thành công, giá trị sẽ trở nên tốt hơn lần nữa sao? Có thể giá trị của phương Tây sẽ tăng trở lại khi vấn đề quái thú được giải quyết ”.

Nói cách khác, nếu phi vụ thất bại sau khi được triển khai, sẽ không có sự coi thường, như vậy sẽ triệt để giữ bí mật. Vivian gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Hoàng đế liếc nhìn Roger, người đang im lặng.

"Jim đang có kế hoạch cử Tiểu thư và các Hiệp sĩ của Eckhart cùng thực hiện nhiệm vụ này."

"Vâng…..?"

"Ngay cả khi đó không phải là một vùng đất nguy hiểm, làm sao ta có thể gửi Tiểu thư đến đó một mình?"

Giữa ánh sáng và bóng tối, các Hiệp sĩ của Eckhart rõ ràng chịu trách nhiệm về bóng tối.

Một nhóm những kẻ gϊếŧ người độc ác mà không tìm thấy chút đạo đức.

Đội hiệp sĩ có danh tiếng như vậy, họ đủ điều kiện để đối phó với những con ma thú đó. Vivian lắc đầu và dừng lại, tự hỏi làm thế quái nào mà cô ấy có thể gia nhập Hội.

Suy nghĩ kỹ, lời giải thích vẫn còn mơ hồ. Sẽ rất tốt cho các Hiệp sĩ của Eckhart do Roger và cô ấy dẫn đầu đi giải quyết vấn đề.

Nhưng tại sao lại phải đính hôn?

“Vì những lý do mà ta đã đề cập trước đó, ta định giữ bí mật tuyệt đối nhiệm vụ này trừ một số ít, và để che giấu nó, mục đích của chuyến đi sẽ là mô phỏng một cuộc kiểm tra lãnh thổ.”

Hoàng đế lại mở miệng như thể đã đọc được câu hỏi của nàng.

"Một chuyến tham quan vùng lãnh thổ?"

“Đúng vậy, giả vờ rằng anh chàng này, Roger, sẽ sớm được trao lãnh thổ phía Tây.”

Vivian dường như hiểu lý do tại sao việc đính hôn lại được đề cập trong vấn đề này.

Có một số điều kiện để được cấp một vùng lãnh thổ trong Đế chế Mosbana, một trong số đó là việc họ đã kết hôn hoặc có vị hôn phu. Người đó ít nhất đã phải đính hôn để nhận được lãnh thổ.

“Nếu được biết rằng tinh linh sư duy nhất trong Đế quốc gia nhập phương Tây, có thể có người sẽ nghi ngờ. Vì vậy, tiểu thư sẽ lẻn đến phương Tây với tư cách là hôn phu của Roger để không ai biết."

Vì vậy, cuộc đính hôn là một lá chắn để làm cho nó giống như một cuộc kiểm tra cho Lãnh chúa mới của vùng đất chứ không phải là một nhiệm vụ về ma thú. Đó cũng là vỏ bọc để che giấu thân phận của Vivian, một người theo chủ nghĩa tâm linh.

“Chà, tôi không biết về bất cứ điều gì khác, nhưng ngài có ghét việc này không, thưa ngài? Một cuộc đính hôn bất ngờ với tôi mà thậm chí không biết tôi là ai. "

Vivian thực sự rất xấu hổ.

Roger nhìn Vivian đang nói chuyện với anh. Vivian thản nhiên quay đầu và nhìn anh, ánh nhìn họ chạm nhau. Vai của Vivian run lên khi bắt gặp đôi mắt trông giống như sa mạc đang cháy và cũng giống như một viên ngọc nhiều màu sắc của anh.

“Không cần phải lo lắng. Roger nói rằng cậu ấy thích việc này.”

Vivian há hốc miệng.

"Gì cơ? Anh ấy thích việc đính hôn sao?!!!!!"

"Cái quái gì thế?"

Đôi mắt cô buộc phải tránh nhìn về hướng anh ngay lập tức. Roger hẳn đã nhìn chằm chằm cô ngay từ đầu. Khi cô hé môi ra như thể đang sốc nhẹ, Roger nhếch một bên khóe miệng lên.

“Điều này thật thuận lợi, không phải sao?”

Đó là một thái độ rõ ràng vô tội. Nụ cười tự tin của anh khiến Vivian nhớ đến danh tiếng của anh ta là một "con chó điên". Vivian không thể nói thêm vì anh quá trơ trẽn.

Vivian lắp bắp định mở miệng nói điều gì đó.

“Nếu thần nói rằng thần không thể làm điều này ……”

Hoàng đế cười có chút ngượng ngùng. Chỉ điều đó thôi đã khiến Vivian cảm thấy như tóc mình đang bạc dần đi.

‘Trước hết, việc trao huy chương sẽ là một vấn đề.’

Vivian có rất nhiều điều để nói về quyết định của Hoàng đế.

Hơn hết, huy chương không phải thứ Vivian muốn. Nó giống như Hoàng đế buộc cô phải nhận nó.

Bên cạnh đó, huy chương không phải là thứ duy nhất mà Hoàng đế ban tặng. Ngoài huy chương, gia đình Vivian còn nhận được một số tiền lớn cho việc du học từ hoàng gia. Nói cách khác, quá trình trả lại huy chương sẽ khá phức tạp.

“Ta không biết Tiểu thư Lector có từ chối hay không, nhưng nếu chấp nhận, ta có thể hứa nhiều điều.”

Hoàng để ám chỉ như uy hϊếp khi Vivian đang chìm trong suy nghĩ. Mặc dù Vivian tò mò về những gì ông ấy muốn nói, cô cảm thấy như thể cô đang chạm vào trái cấm. Bởi vì ngay lúc nghe Hoàng để nói, cô đã nghĩ mình không thể quay lại.

“Ta biết rõ rằng Bá tước Lector có một công việc kinh doanh mà ông ấy đã làm việc chăm chỉ trong vài năm.”

“…….”

“Ta nghe nói rằng chi phí cho mẹ vợ của Bá tước đang mắc bệnh mãn tính cũng khá đáng kể.”

[P/s: ông Hoàng đế này cao tay --.--]

Sở dĩ Hoàng đế tự tin như vậy là vì trong tay ông có rất nhiều quân bài.

Như đã nói, chỉ còn vài ngày nữa là công việc kinh doanh của Bá tước Lector mà ông đã dày công xây dựng đạt được mục tiêu có thể sập. Những nỗ lực và tài trợ khá phi lý của Bá tước đã được thực hiện. Cũng đúng khi mẹ chồng của Bá tước, mẹ của Nữ bá tước, mắc một căn bệnh mãn tính phải dùng thuốc đắt tiền. Đó là lý do tại sao Bá tước bây giờ chi nhiều tiền cho loại thuốc này.

Con người dù cao quý đến đâu thì vốn liếng cũng không tích lũy được vô hạn. Tiền mất nhiều khi chi tiêu nó. Bá tước không thể không bị gánh nặng bởi những điều đó, với tư cách là người đứng đầu.

Nếu Vivian chấp nhận đề nghị của Hoàng đế, những lo ngại đó có thể được giải quyết ngay lập tức.

Công việc kinh doanh của Bá tước sẽ thành công và giá thuốc của bà cô được đảm bảo. Và không cần trả lại huy chương và tiền của Vivian cho việc học tập ở nước ngoài.

Những rắc rối của Vivian sẽ được giải quyết.

****

Chỉ có ba lần bá tước Lector rơi nước mắt kể từ khi ông được sinh ra.

Đầu tiên, khi cha mẹ ông qua đời.

Thứ hai, khi người vợ thân yêu nhận lời cầu hôn từ ông mà không hề biết mặt ông.

Thứ ba, khi Vivian được sinh ra.

Có thể dễ dàng nhận thấy rằng mọi suy nghĩ của Bá tước Lector đều xoay quanh gia đình. Điều duy nhất có thể làm lung lay tình cảm của ông là quan hệ huyết thống.

Bá tước Lector rất thích trẻ con, nhưng trớ trêu thay, ông chỉ có một đứa con duy nhất. Nguyên nhân là do tình trạng sức khỏe của nữ bá tước vốn rất yếu.

Dù vậy, ông không thất vọng. Cô con gái duy nhất lớn lên xinh đẹp đến mức nhìn cô thôi là sẽ không đau lòng. Và ngay từ đầu ông ấy đã muốn có con gái hơn con trai.

Khi Vivian được chọn đi du học với sự ủng hộ của gia đình Hoàng gia, Bá tước Lector còn buồn hơn cả Nữ bá tước, người đã sinh ra cô. Ông được gọi là ‘con gái nô’. Nữ bá tước liên tục xoa dịu nước mắt khi họ nhìn thấy toa tàu rời đi.

"Không đời nào!"

Bá tước Lector cứng mặt trước tin cô con gái yêu quý của mình trở về mang theo rất nhiều vàng và ngọc bích. Đối với con gái ông, đó là một phản ứng kỳ lạ, đánh thức ông khỏi giấc ngủ và mỉm cười.

Vivian nhìn Bá tước với vẻ mặt xấu hổ.

"Cha."

“Việc kinh doanh của ta thì ta sẽ tự giải quyết. Đối xử với mẹ chồng ta cũng vậy. Vì vậy, con không cần phải đi về phía Tây. "

Bá tước ngập tràn những lời muốn nói nhưng ông cứng họng nhưng ông đã cố kết thúc lời nói sau khi nhìn thấy khuôn mặt của con gái mình.

Có một khoảnh khắc của sự im lặng.

Vivian biết cha cô đang lo lắng điều gì, vì vậy cô không thể nói rằng cô không quan tâm. Nhưng cô không thể rút lui. Vì cô đã đưa ra câu trả lời tích cực cho Hoàng đế, cô ấy nên giữ trách nhiệm của mình.

“Sẽ ổn thôi. Con không phải là người duy nhất đi. Con sẽ đi với các Hiệp sĩ của Eckhart. "

"Vivian!"

Bá tước Lector vỗ ngực với vẻ mặt bực bội. Trái tim ông nặng trĩu.

“Đội Hiệp sĩ ấy cũng đáng lo lắng không kém những con ma thú.”

Nếu là các Hiệp sĩ Hoàng gia biết cách bảo vệ công lý và có đạo đức thì đã không cần phải ngăn cản họ, nhưng vấn đề là các Hiệp sĩ của Eckhart đang đồng hành cùng con gái của ông. Ông lo lắng rằng họ sẽ mặc kệ cô.

"Những hiệp sĩ tàn ác, hung dữ, gϊếŧ người."

"Không phải đội Hiệp sĩ đó được gọi bằng những cái tên này sao?"

Tiếng tăm của họ ở thủ đô đã được nhiều người biết đến. Trước hết, hình ảnh gieo vào tâm trí Bá tước Lector là thủ lĩnh của đội Hiệp sĩ, Roger Orpheus.