Chương 9. Hiệp sĩ Thánh

“Làm thế nào..có bao nhiêu hiệp sĩ sẽ đi….?”

Bá tước Lector không thể nói với khuôn mặc khô khốc lại. Ông trông giống như đang tưởng tượng cảnh con gái mình bị bỏ rơi một mình ở một nơi mà ông thậm chí không muốn nghĩ đến. Vivian nhớ đến Roger, khi nhìn thấy Bá tước, người đang run rẩy.

Trên thực tế, Vivian không biết nhiều về những tin đồn trong thời gian cô du học.

Chỉ có ba hình ảnh của người đàn ông tên Roger trong cô.

Người trong tin đồn, người ngoài đời và người trong giấc mơ.

Ba nhân cách cùng một vỏ bọc, hình dạng bên trong thật khác nhau. Tất nhiên, điều Vivian quen thuộc nhất là sự xuất hiện của anh trong giấc mơ. Đồng thời, cô tự hỏi liệu anh có mơ giống cô không.

"Chỉ là tôi thậm chí không thể hỏi anh ấy."

Thật bực bội khi không thể hỏi vì đó là mối quan hệ liên quan đến những cuộc làʍ t̠ìиɦ nóng bỏng.

Vivian chợt tỉnh khi nghe tiếng đặt tách trà xuống. Theo sau Bá tước, là Nữ bá tước đang lo lắng cho cô.

“Vivian, con không phải chịu mọi trách nhiệm. "

"Con thực sự ổn mà."

Vivian thở dài vì bố mẹ cô vẫn nghĩ cô còn nhỏ. Điều đó có thể hiểu được. Bá tước và nữ bá tước vẫn chưa thấy Vivian mạnh như nào vì họ chưa bao giờ thấy cô ấy sử dụng sức mạnh của mình.

“Con không biết chính xác cha mẹ đang lo lắng về điều gì, nhưng ngay cả khi gặp nguy hiểm, con có thể kiểm soát được.”

Vivian giơ nắm đấm lên. Hào quang phát ra rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, sự lo lắng của cha mẹ không dễ dàng biến mất.

“Khi Hoàng đế đột nhiên bắt đầu nói về việc đi du học và huy chương, ta đã biết rằng điều đó khá đáng ngờ. Nhưng không ngờ ông ta lại đưa ra đề nghị như vậy …… ”

Bá tước Lector nói với vẻ mặt u ám, như thể tất cả là lỗi của ông. Vivian bị choáng ngợp bởi hành động của cha mẹ khi tiếp tục ngăn cản quyết định của cô.

“Ta sẽ đến cung điện ngay bây giờ ……!”

"Cha mẹ. Hai người vẫn chưa thấy con sử dụng sức mạnh của mình, phải không? ”

"Hm?"

Vivian nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu thể hiện nó trực tiếp hơn là thuyết phục cha mẹ bằng lời nói.

“Hãy ra vườn, đừng lo lắng. Con sẽ từ tốn ”.

* * *

Trong lúc đó.

Giờ uống trà vẫn diễn ra trong phòng riêng tại Hoàng cung. Thực ra, gọi đó là thời gian uống trà cũng lạ, vì trà chỉ được rót vào tách, không được động đến.

Ngón tay của Hoàng đế gõ nhẹ lên bàn như thể đang chơi một giai điệu. Bất chấp nhịp điệu, Roger ở phía bên kia vẫn ngồi yên lặng như thể anh không nghe thấy gì.

Nhận thấy mình đang ngồi với một bức tượng, Hoàng đế từ từ uống trà.

“Ngươi không cần phải giả vờ đính hôn.”

Ngay khi đặt tách trà xuống, Hoàng đế đã nói như vậy.

Roger đảo mắt và nhìn Hoàng đế. Roger không mở miệng, mặc dù anh nhanh chóng nhận ra ngài ấy đang nói gì. Hoàng đế đã quen với sự im lặng của anh, không thèm chỉ ra điều đó.

“Không phải dù sao cũng cần phải hoàn toàn tránh ánh mắt của các quý tộc ư?”

Roger trả lời sau một lúc.

Hoàng đế vừa cười vừa gật đầu, người đặt chiếc ly xuống ngay ngắn, nhìn Roger.

Đối với Hoàng đế, anh thực sự là một người đàn ông khác thường.

Khi tất cả các kỵ sĩ chạm trán với Hoàng đế, họ run rẩy và nói lắp bắp. Tuy nhiên, Roger không khác gì bây giờ khi anh có địa vị thấp. Thậm chí khi đó, anh tự tin hành động như thể anh có khoảng cách địa vị với Hoàng đế.

Rõ ràng vì sao Hoàng đế lại để hắn một người thật kiêu ngạo ở bên cạnh.

Roger rất mạnh mẽ. Có Roger ở bên sẽ yên tâm hơn là có mười hiệp sĩ.

Tuy nhiên, Hoàng đế tin vào kỹ năng kiếm thuật của Roger chứ không tin vào bản thân Roger.

Anh ta là một người vung kiếm nhanh hơn ánh sáng, và nếu ông nhìn đi chỗ khác một chút sẽ bị tấn công ngay lập tức. Trên tất cả, đôi mắt màu vàng xám đυ.c đó thậm chí còn đáng sợ hơn vì không thể nhìn thấy bên trong dù đã cố gắng rất nhiều.

Mối quan hệ giữa Hoàng đế và Roger là một công việc kinh doanh chỉ vì lợi ích của nhau. Hoàng đế đang cố gắng trốn thoát khỏi vô số mối đe dọa nhắm vào mình, và Roger …….

"Tôi không biết…."

Ông không biết anh ta muốn gì hoặc cần điều gì từ ông. Đó cũng là lý do khiến Hoàng đế cảm thấy khó chịu với Roger.

Một người mà Hoàng đế không thể kiểm soát từ bên trong. Đối với Hoàng đế, Roger là như vậy.

Hành động của anh ngày hôm qua, dụng ý như nào cũng không rõ.

Ngay từ ban đầu, Hoàng đế đã cố gắng giả mạo hôn sự của Vivian và Roger để đánh lừa sự soi nói của nhiều người. Nhưng sau rất nhiều suy nghĩ, ông đã kết luận rằng không cần phải bận tâm. Hơn hết, khi hỏi Roger về ý kiến

của mình, Roger trả lời không.

Hoàng đế định bỏ phần đính hôn khỏi kế hoạch tiến hành, và chỉ đơn giản là cố gắng thuyết phục Vivian.

Nhưng một ngày nọ, Roger thay đổi quyết định. Chính xác mà nói, đó là sau bữa tiệc, nơi Vivian xuất hiện lần đầu tiên.

"Thần sẽ làm những gì Bệ hạ đã yêu cầu lần trước."

"Điều gì cơ?"

"Đó là việc giả vờ đính hôn với tiểu thư Vivian Lector."

Hoàng đế nghe xong khá bất ngờ, nhớ lại vở kịch ‘giả vờ đính hôn’.

"Đột ngột vậy sao? Không phải ngươi đã nói "không" mà? "

"Thần quyết định rằng tốt hơn là nên làm theo lệnh của Bệ hạ để tránh con mắt của người khác."

Câu trả lời thẳng thừng của Roger kết thúc ở đó, nhưng Hoàng đế cảm nhận được điều gì đó khó nắm bắt. Roger là một người không rút lại những lời mà anh ta đã nói ra. Làm sao anh ta có thể thay đổi quan điểm của mình nhanh như trở bàn tay vậy?

Hoàng đế trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không thể hỏi bất cứ điều gì. Bởi vì với tính cách của Roger, Hoàng đế đoán

rằng anh ta sẽ không trả lời ngay lập tức.

Vì vậy, sau khi Hoàng đế trả lời Roger, ông cũng hỏi ý kiến

của Vivian về vụ đính hôn mà ông tưởng phải dẹp bỏ.

Vivian đã trầm ngâm hồi lâu sau khi nghe được điều kiện, mắt cô rực sáng. Đôi mắt xanh của cô, giống như bầu trời trong, sáng như ngọc. Sự minh bạch đó gián tiếp cho thấy từ trước đến nay cô chỉ sống một cuộc đời phẳng lặng.

Hoàng đế mong cô sẽ không đánh mất ánh ngây ngô đó khi đến phương Tây.

“Tiểu thư Lector sẽ trở lại Cung điện Hoàng gia sau ba ngày, vì vậy hãy giới thiệu cô ấy với các hiệp sĩ Thánh tại thời điểm đó.”

Hoàng đế luôn gọi các Hiệp sĩ của Eckhart là "Hiệp sĩ Thánh". Đó là từ để ghi lại sự thật rằng một chức tước hiệp sĩ chỉ dành cho Roger.

“Nhân tiện, ta không biết Tiểu thư có thể chịu đựng được không. Ngay cả khi họ đã cải thiện rất nhiều, các hiệp sĩ Thánh vẫn khá thô bạo ”.

Hoàng đế mỉm cười, nhếch môi như thể vừa nghĩ tới đây đã thấy buồn cười.

Roger lặng lẽ đảo mắt, tưởng tượng Hoàng đế đang lo lắng cái gì. Sau đó, anh nhếch một nụ cười nhỏ không giống ai. Nhưng khoảnh khắc quá ngắn ngủi và nụ cười quá nhạt khiến Hoàng đế không nhận ra.

"Có thể là không."

Như thể biết rõ, Roger trả lời ngắn gọn.

* * * * *

Vivian nuốt nước bọt.

Đó là điều mà cô không thể không cảm thấy lo lắng. Càng nghĩ về điều đó, cô càng hối hận. Thật tiếc khi cô đã trả lời.

"Dù sao cũng là về công việc kinh doanh của cha và bệnh của bà, trước hay sau gì cũng không thể từ chối."

Ý nghĩ bị từ chối chỉ nảy ra trong đầu cô vì sự miễn cưỡng của cô khi phải đính hôn với Roger.

Vivian lắc đầu. Chỉ cần cô dùng khả năng của mình để thuyết phục bố mẹ thì cô nhất định phải làm được. Nếu nhiệm vụ diễn ra tốt đẹp, công việc kinh doanh của cha cô sẽ rộng lớn như chắp thêm cánh, và căn bệnh mãn tính của bà cô ấy sẽ thuyên giảm.

Vivian nắm chặt tay, lấy động lực cô sẽ làm được.

Nơi cô xuống xe là phía Đông Bắc của Hoàng cung. Trong khi những nơi khác rực rỡ ánh nắng tràn ngập khắp nơi, thì phần Cung điện này lại mang một năng lượng ảm đạm lạ thường. Ở lối vào của Cung điện Đông Bắc là một tấm bảng vàng có viết chữ ‘Eckhart’. Nhìn vào chữ viết tay của Hoàng đế dưới chữ ‘Eckhart’, có vẻ như nó được trao tặng trực tiếp bởi Hoàng đế.

Vivian do dự đứng trước cánh cửa lớn đóng chặt.

"Mình có nên quay lại không?"

"Có thể trì hoãn nó thêm một ngày không?"

Một cuộc xung đột gay gắt nhấn chìm tâm trí cô.

Có tiếng bước chân. Âm thanh càng lúc càng lớn, vượt qua khoảng không tĩnh lặng. Nơi ở bên trong cánh cửa đóng chặt.

Vivian nhận ra rằng ai đó đang đi ra khỏi Cung điện và cố gắng lẩn trốn, nhưng đã quá muộn. Trước khi cô có thể ẩn nấp đúng cách, cánh cửa đã mở ra.

Nó đã lọt vào mắt xanh của Vivian. Một mái tóc đỏ sẫm khủng khϊếp giống như cục máu đông có khả năng chảy khắp cơ thể của một người. Một khuôn mặt không cảm xúc.

Anh hơi ngạc nhiên khi thấy Vivian đứng ngay trước cửa. Nhưng không bao lâu sau anh trở lại vẻ mặt bình tĩnh ban đầu.

"Tiểu thư đang làm gì ở đây?"

"À thì, tôi vừa mới đến và tôi định đi vào."

Trên thực tế, cô đã đến 10 phút trước và đang do dự, nhưng Vivian đã nói dối. Roger lặng lẽ nhìn Vivian như thể anh đang cố đoán xem cô có đang nói dối hay không.

Khi ánh mắt tiếp tục không nói thành lời, mồ hôi chảy dài trên cổ Vivian.

"Theo tôi."

Roger bước chân trở lại cung điện.

Vivian tròn mắt với vẻ mặt khó hiểu.

"Thưa ngài, không phải ngài đang trên đường đi đâu đó à?"

Roger đã hành động như thể anh ta đã rời khỏi cung điện một lúc trước, nhưng lại quay vào bên trong cung điện một lần nữa. Dừng lại trước câu hỏi của cô, anh vuốt tóc ra sau với vẻ mặt lãnh đạm.

“Hãy để tôi giới thiệu trước.”

Dường như anh có một công việc phải làm nhưng không thể để Vivian một mình.

Anh đi chậm lại gần Vivian như có ý định chờ bảo vệ cho cô. Vivian tiến thêm một bước gần hơn, Roger dẫn đường.

Vivian lặng lẽ đi theo anh như trong đêm đại tiệc.

Anh khác với những tin đồn mà Vivian đã nghe. Anh không để cô một mình và biến mất. Vivian lặng lẽ nghĩ, nhìn theo bóng lưng của anh, có kích thước rộng che hết một cung điện.

Họ chỉ đi mà không nói một lời nào trong một khoảng thời gian.

Vivian có thể thấy rằng anh không có tính cách cởi mở. Khoảng cách của con đường đủ lớn để hai người đi cạnh nhau, nhưng tình hình giữa hai người có một chút kì quặc. Khoảng cách một người đi trước một người theo sau rất hiệu quả trong việc chặn mọi cuộc trò chuyện có thể diễn ra.