Chương 2.4: Tùy hứng

Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, Tống Ngân Xuyên lại cảm thấy Trần Phi quả thật quá cố chấp. Biển người mênh mông, muốn tình cờ mà gặp lại một người, xác suất kia quả thật quá nhỏ. Một đêm nọ vào năm thứ ba, Tống Ngân Xuyên thừa dịp Trần Phi cao hứng, uống say, mà lựa lời khuyên nhủ. Đại khái là cậu ta có tìm hiểu trên mạng, các nghiên cứu sinh bình thường chỉ cần học ba năm là có thể ra trường. Nếu chờ khi anh ts ra trường, tìm việc làm, thì việc chờ đợi sẽ là việc gần như vô vọng.

Khi đó, Trần Phi cười khanh khách nói rằng, vậy thì chị sẽ cược một phen, nếu đã không có duyên phận, làm sao có thể cưỡng cầu

Vào thời điểm đó, ở trên mạng lúc ấy thịnh hành câu nói "vạn sự tùy duyên", tnx nhìn Trần Phi, cảm thấy có lẽ chị ấy cũng đang chờ cái duyên của mình đến. Có lẽ và một ngày nào đó, khi chị ấy tìm được một đối tượng vượt trội hơn Tiêu Sách, đoạn tình cảm này mới thật sự bị chôn vùi. Nhưng đêm nay xem ánh mắt của Trần Phi, Tống Ngân Xuyên mới hiểu thế nào là " nhất nghiệm thành Phật, nhất niệm thành ma. "

-----------------------

Sau khi tàn tiệc, Tống Ngân Xuyên đỡ Trần Phi đứng lên, thấp giọng khẽ nói: " em kiểm tra rồi, phòng bên cạnh vẫn chưa xong."

Trần Phi gật gật đầu, nói: " sau khi thanh toán cậu về cùng mọi người đi "

Tống Ngân Xuyên quay lại hỏi cô: " chị uống say bao nhiêu phần rồi đấy? " Trần Phi cười rộ lên, liếc nhìn cậu ta, màu son đỏ lấp lánh dưới ánh đèn: " 8 phần. "

8 phần, vừa đẹp, vừa thích hợp để vui đùa ầm ĩ, trầm mặc có thể gọi là vừa công vừa thủ, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, vừa vặn vẹn toàn. Có thể bộc lộ cảm xúc, cũng có thể dừng lại khi cần.

Lý Tiêu tiễn mấy đồng nghiệp nữ lên xe taxi, rồi quay lại xem Trần Phi thế nào, nhưng lại gặp phải Tống Ngân Xuyên một mình ra ngoài, không khỏi kinh ngạc: " sếp không ra cùng cậu sao? "

Tống Ngân Xuyên xua xua tay, nói: " chị ấy ở trong đó một chút, lát nữa sẽ về."

lý tiêu định cởϊ áσ khoác: " Vậy để tôi đem áo khoác vào cho cô ấy. "

Tống Ngân Xuyên ngăn hắn lại: " Không cần đâu."

Lý Tiêu quay đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc ánh mắt nhìn từ bên người Tống Ngân Xuyên vào nhà hàng, bỗng nghe một tiếng ho nhẹ: "Tôi biết chị Phi đối xử với anh rất tốt nhưng mà tôi khuyên anh một câu, việc ngày không có kết quả gì đâu."

Động tác của Lý Tiêu dừng lại có chút xấu hổ khóe môi giật nhẹ nhẹ: " Thật ra tôi cũng không dám nghĩ nhiều như vây..."