Chương 1.4: Gặp lại

Chương 1.4

Khi tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt khó chịu như mẹ kế cũng không thu hồi, nói: " tôi là cửa hàng trưởng. Ai muốn gây sự? Có cần tôi gọi Bảo An không? "

Xong rồi! Tống Ngân Xuyên thở dài trong lòng, chủ động phía sau lùi về phía sau một bước. Trần Phi tuy chỉ có một mét sáu mươi lăm, nhưng ánh mắt cao ngạo đã giúp cô như cao thêm mười phân, cô thong dong nói: " gây sự? "

Cửa hàng trưởng nói: "vừa rồi cô nói theo thời gian mà tính đúng không? Mọi người xem lại đi hiện giờ đã 20 giờ, mọi người đến trễ rồi. " Lại quay sang nói với nhân viên cửa hàng: "nếu như những vị khách này còn tiếp tục dùng bữa thì chuẩn bị đồ cho họ, Nếu không thì mau tiễn khách. "

Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng cười lạnh. Trần Phi như là thấy một giống loài mới, cô nhẹ giọng nói: " loại người thế này, lên được cửa hàng trưởng cũng hay thật. "

Đại Miêu có chút lo lắng, nhẹ nhàng túm góc áo Trần Phi, nói: " chị Phi, loại người này không đáng làm chúng ta tức giận. Nếu không chúng ta đổi một nơi khác ăn? "

Trần Phi không đáp, ánh mắt đảo quanh mặt của cửa hàng trưởng và nhân viên, cô nói: " Đại Miêu, về sau cô cũng sẽ phải tự mình quản lý một nơi. Hôm nay chị chỉ cô biết có một số người nhất định phải so đo đến cùng. "

Đại Miêu sửng sốt, nghe Trần Phi nói với Ngân Xuyên: "em dẫn Manh Manh đi. Đại Miêu mọi người theo chị. "

Ngân Tống Ngân Xuyên nói: "Em biết rồi. " cậu ta ra hiệu cho Manh Manh phía sau, dẫn cô ta ra ngoài.

Trần Phi Phi cũng không nói cho Ngân Xuyên đi đâu, đi vào phía bên trong.

Mục đích của cô rất rõ ràng, Đi đến phòng mà vừa nãy cửa hàng trưởng bước ra, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

" mặc dù đồ ăn vẫn chưa lên, nhưng tôi vẫn muốn uống rượu trước. Chúc mừng của cậu em nhỏ tuổi tôi đạt được thêm một bước tiến lớn trong sự nghiệp! "

Trong phòng bầu không khí thoải mái, vui vẻ, Trần Phi cửa mở, liền nghe thấy một âm thanh như vậy.

Nhìn qua, bên trong nhiều nam lại ít nữ, 10 người trong đó có tới 6 người mặc áo sơ mi kẻ caro, Nếu không phải cách phối màu có hơi khác, cô còn tưởng rằng đây là đồng phục.

Trần Phi đẩy cửa khiến cho mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về phía cô. Cô cũng quan sát biểu cảm trên gương mặt của bọn họ. Trong phòng điều hòa mở ở nhiệt độ rất cao, nồi lẩu nước lèo trên mặt ngồi còn nổi bồng bềnh một loại gia vị không biết là tiêu hay ớt bay lên làm cho người ta cay mắt.