Chương 1.5: Gặp lại

chương 1.5

Ánh mắt Trần Phi rơi vào nơi nào đó, nhất thời không biết nói gì.

Lý Tiêu mở miệng trước: "thật ngại quá, phòng này chúng tôi đã đặt phòng trước. Bây giờ chúng tôi cùng chủ quán có chút mâu thuẫn, tôi nghĩ, nếu như mọi người không có đặt phòng trước, có phải là nên đổi lại phòng cho chúng tôi không ? "

Trần Phi ở trong lòng nghĩ Lý Tiêu đối với bọn họ quá khách khí, thái độ mềm mỏng như vậy chắc chắn mấy người này nghe không lọt vào tai. Nhưng cô không nói gì cũng không nhúc nhích, như là bị ai đó dùng Chú định thân*

( đại loại là loại phép thuật làm người ta không di chuyển được í )

Nam nhân vừa đưa cốc chúc mừng tỏ vẻ không cao hứng , nói thầm: " Tiểu Trương đang làm cái gì thế này? " lại quay sang nói với Lý Tiêu: " anh nói chuyện này với chúng tôi cũng vô dụng, việc này mọi người phải nói với cửa hàng trưởng mới đúng chứ."

lúc này, cửa hàng trưởng cũng đã tới, sắc mặt của cô ta còn khó coi hơn vừa nãy, nói:" Anh Hàn, thật xin lỗi tôi lập tức xử lý ngay! "

" Hàn Việt, xử lý thế này không ổn lắm đâu. Em đã nói với anh là chúng ta cần phải đặt bàn trước..."

một cô gái mặc chiếc váy len màu trắng sữa kéo tay nam nhân đứng bên cạnh. Cười cười những lỗi nhận lỗi với đám người bọn họ: " thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với mọi người được không? "

âm thanh của nàng ta tinh tế ngữ điệu mềm mại giống như chất liệu của chiếc váy nàng ta đang mặc. So sánh, Trần Phi thực sự chẳng khác nào một người nguyên thủy bước chân vào thế giới hiện đại trong lòng Trần Phi càng thêm bốc hỏa, mở miệng: " Chẳng có gì để phối hợp hết. "

lý Tiêu nói: "chúng ta để đến kịp nơi đây vừa tan làm đã chạy tới đây, mọi người cũng thấy, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay... "

" đừng nói nữa. " Trần Phi Phi nhíu mày, cắt ngang Lý Tiêu, cô hướng về phía góc phòng không nhìn ai cả : " các người chỉ cần nói một câu chắc chắn, đổi hay không đổi."

" mọi người thu thập một chút chúng ta đi."

lát sau, nhân vật ngồi ở vị trí chủ tọa mở miệng. Anh ta đứng lên áo khoác của mình gấp trên lưng ghế nên, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì vóc dáng của anh ta rất cao, đi mấy bước liền tới cửa.

" Tiêu Sách, anh quên cầm di động. "

cô gái nói ban nãy lên tiếng, gọi tên anh ta ngữ điệu ngọt ngào, ôn nhu giống như giây tiếp theo sẽ tan chảy. Cô ta đã bước đi tới đứng bên cạnh Tiêu Sách, hai người một người mặc vest đen, một người thân váy trắng trong có vẻ xứng đôi