Chương 14

CHƯƠNG 14: KHÔNG MẶC Qυầи ɭóŧ TRỞ VỀ KÝ TÚC XÁ, VÉN VÁY LÊN CHO CHỈ CẢNH NHÌN, +CHỈ CẢNH NGỬI Qυầи ɭóŧ CHỮ ĐINH

Tô Tri Hựu nhìn Chỉ Cảnh cất sách vở, thấy thái độ của anh giống như thật sự không có vấn đề, nếu Chỉ Cảnh giận, có lẽ sẽ không dịu dàng như vậy đúng không?

Anh thích đọc sách như vậy, đã thế còn là sách gốc quý hiếm, anh không giận, có lẽ thật sự không sao, Tô Tri Hựu tự an ủi bản thân.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy xấu hổ nên kéo tay Chỉ Cảnh, nói: “Bảo bối, nếu không em mời anh ăn bữa cơm hay trà sữa nhé, em không thể bồi thường lại cho anh quyển sách kia nhưng em có thể bồi tội!”

Tô Tri Hựu nói xong, nắm tay anh một cách tự nhiên, Chỉ Cảnh luôn ngoan ngoãn nghe lời nên bị Tô Tri Hựu kéo đi.

Vừa hay chiều nay cả hai người đều không có tiết, Tô Tri Hựu kéo Chỉ Cảnh đi mua quần áo.

Cô muốn mua quần áo cho Chỉ Cảnh, cô thật sự cảm thấy quần áo Chỉ Cảnh rất quê mùa!!

Cũng không biết quần áo này là ai mua cho anh.

Tô Tri Hựu vốn định đưa anh đi nhưng Chỉ Cảnh từ chối, anh cau mày đưa cô về ký túc xá, Tô Tri Hựu còn tưởng rằng anh không muốn đi hẹn hò cùng mình.

Nhưng Chỉ Cảnh chỉ ra lệnh cho cô: “Em mặc qυầи ɭóŧ vào đi.”

Tô Tri Hựu nghe được lời này thì lập tức hiểu ra, vừa rồi cô vứt qυầи ɭóŧ đinh vào cặp sách của Chỉ Cảnh, hiện tại phía dưới của cô trống rỗng, lúc nãy đi trên đường cô cảm thấy rất kí©h thí©ɧ, cô sợ bị người khác nhìn thấy, hơn nữa váy cũng ngắn, chỉ cần hơi khom lưng một chút thôi thì cũng có thể khiến tiểu bức lộ ra ngoài.

Tôi Tri Hựu cảm thấy kí©h thí©ɧ nên cô không muốn mặc qυầи ɭóŧ, hiện tại tiểu huyệt của cô vẫn đang chảy nước, nếu đứng sát thì có thể ngửi thấy mùi da^ʍ.

Cô làm nũng với Chỉ Cảnh: “Bảo bối, em không muốn mặc. Em cứ mặc như vậy đi mua sắm với anh được không?Mặc như vậy mới thoải mái.”

Chỉ Cảnh từ chối: “…Em mặc vào đi.”

Tô Tri Hựu thấy anh nghiêm túc, làm nũng không có tác dụng, cô nhìn bốn phía xung quanh không có ai, cố ý vén váy lên cho anh nhìn: “Bảo bối, anh không thích sao? Nếu em không mặc qυầи ɭóŧ, anh có thể vén váy của em lên bất cứ lúc nào, cũng có thể luồn tay vào trong, như vậy không kí©h thí©ɧ sao?”

Tô Tri Hựu nói xong, còn làm mẫu đưa tay anh thăm dò váy mình.

Chỉ Cảnh: “…Mặc vào.”

Tô Tri Hựu thấy anh không nghe lời thì chán nản, ngoan ngoãn đi lên mặc qυầи ɭóŧ.

Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, cô nói với Chỉ Cảnh: “Không thì anh ngửi qυầи ɭóŧ cho em xem đi.”

Chỉ Cảnh nghe được lời này thì sửng sốt, anh không hiểu ý của cô, Tô Tri Hựu nói: “Chính là, ngửi qυầи ɭóŧ chữ đinh em mới nhét vào cặp sách của anh, anh ngửi cho em xem thì em sẽ đi lên mặc qυầи ɭóŧ.”

Cô tò mò không biết Chỉ Cảnh làm ra động tác sắc tình sẽ như thế nào.

Tô Tri Hựu nói xong thì kéo cặp sách của anh, lấy qυầи ɭóŧ ra, Chỉ Cảnh nhìn Tô Tri Hựu lấy qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) ra, bề mặt của nó toàn là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, anh còn chưa kịp nhìn thì cô đã đưa cho anh: “Anh ngửi đi.”

Chỉ Cảnh không có biện pháp, mặt đỏ bừng.

Tô Tri Hựu nghĩ chắc chắn trong hai mươi năm qua, Chỉ Cảnh chưa từng gặp được người nào dâʍ đãиɠ như cô.

Vì muốn Tô Tri Hựu mặc qυầи ɭóŧ cho nên Chỉ Cảnh ngoan ngoãn cầm qυầи ɭóŧ chữ đinh của cô lên, dùng mũi ngửi, quanh chóp mũi của anh toàn là mùi da^ʍ của cô.

Qυầи ɭóŧ còn hơi ướt nhưng mùi da^ʍ vẫn rất nặng.

Nhìn động tác gợϊ ȶìиᏂ của anh, không biết vì sao mà Tô Tri Hựu cảm thấy rất phấn khích.

Cô hỏi anh: “Da^ʍ không?”

Chỉ Cảnh gật đầu, da^ʍ.

Lúc này Tô Tri Hựu mới hài lòng đi lên mặc qυầи ɭóŧ.

Tô Tri Hựu vẫn mặc váy, cô cảm thấy Chỉ Cảnh thích bởi vì anh cứ nhìn chằm chằm làn váy của cô, dáng vẻ như muốn kiểm tra xem cô có thật sự mặc qυầи ɭóŧ hay không.

Tô Tri Hựu bị vẻ mặt của anh chọc cười, cô vén váy lên, cho anh nhìn xem cô có mặc qυầи ɭóŧ hay không.

Chỉ Cảnh thấy cô mặc thì mới yên tâm, Tô Tri Hựu nắm tay anh, đi dạo trên đường với anh.

……

Ngồi tàu điện ngầm với Chỉ Cảnh, cô không nhịn được mà động tay động chân với Chỉ Cảnh, rõ ràng có chỗ ngồi nhưng lại không ngồi, cứ thích đứng cùng Chỉ Cảnh, cô vùi trong lòng ngực anh.

Trước kia Tô Tri Hựu chưa có bạn trai, cô từng nghĩ khi nào có bạn trai thì cô nhất định phải dính lấy anh như vậy.

Chỉ Cảnh cao, cho nên dáng người thẳng tắp, anh không cần nắm tay vịn, cứ đứng ở chỗ đó là Tô Tri Hựu có thể ôm anh.

Tô Tri Hựu véo ngực anh, động tay động chân, Chỉ Cảnh cũng không ngăn cản.

Chỉ Cảnh rất thích ăn món Quảng Đông, lần trước Tô Tri Hựu phát hiện ra cho nên dẫn anh đến quán ăn, Chỉ Cảnh không có bất kỳ ý kiến nào.

Tô Tri Hựu quét mã tính tiền, nhìn Chỉ Cảnh đầu nấm ngoan ngoãn uống nước, cô hỏi anh: “Bảo bối, ai mua cho anh bộ quần áo này vậy? Có phải mẹ anh mua không?”

Chỉ Cảnh nghe được lời này, nhìn quần áo phía, trả lời cực kỳ thành thật: “Ừ.”

Tô Tri Hựu biết chàng trai hai mươi tuổi tinh thần tràn ngập phấn chấn, nếu bản thân có gu như vậy thì… Quần áo quê mùa thế này, có lẽ đã vứt đi hết rồi.

“Cha mẹ anh thích kiểu dáng này sao? Bởi vì em thấy mấy bộ quần áo anh mặc không khác nhau tí nào.”

“Mẹ anh thích.”

Tô Tri Hựu nghe được lời này hận không thể xoa trán, sao anh có thể…có thể…Nghe lời mẹ như vậy??

“Bảo bối, em hỏi anh một câu thực tế, nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”

Chỉ Cảnh nghe được lời này thì ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nghiêm túc nói: “Mẹ anh sẽ cứu em, lúc trước mẹ anh từng là thành viên của đội bơi lội quốc gia.”

Tô Tri Hựu: “…”

Thật sự cảm ơn mẹ anh quá.

Thật sự không tìm được bất kỳ lú do để phản bác nào cho đáp án này.

Nhưng Tô Tri Hựu biết, người thuộc thế hệ trước có khả năng thích con trai mình ăn mặc như vậy.

Tô Tri Hựu gọi hồng trà, Chỉ Cảnh gọi vị uyên ương, cô muốn uống thử nên nói với Chỉ Cảnh: “Bảo bối, cho em uống thử một ngụm trà sữa của anh được không?”

Chỉ Cảnh đang định kêu người phục vụ mang một cái cốc khác đến thì Tô Tri Hựu đè tay anh lại, không cho anh gọi người phục vụ, thậm chí nghi thói ở sạch của anh vẫn còn. Trước đây khi hai người mới hẹn hò, anh có thói ở sạch, nhưng hiện tại không phải hai người đã lên giường với nhau rồi sao?

Cũng đã cắm vào rồi, thế mà hiện tại không thể uống chung cốc trà sữa?

“Bảo bối, em muốn chung một ly trà sữa với anh, anh có thể giữ ở sạch với người khác, nhưng với em thì không được, em là bạn gái anh, anh cũng đã uống dâʍ ŧᏂủy̠ của em rồi, sao còn không cho em uống trà sữa của anh?”

Tô Tri Hựu thường xuyên nói xong sẽ không cho Chỉ Cảnh phản bác, anh đưa ly trà sữa của mình cho cô, Tô Tri Hựu vui vẻ uống một ngụm: “Ngọt quá, ngon ngọt giống nước miếng của anh.”

Chỉ Cảnh: “…”

Tô Tri Hựu chia sẻ trà sữa của mình với anh: “Bảo bối, anh cũng nếm thử đi.”

Chỉ Cảnh tiến lại gần, uống một ngụm, Tô Tri Hựu hỏi anh: “Bảo bối, cái này ngọt hay dâʍ ŧᏂủy̠ của em ngọt?”

Chỉ Cảnh uống vào, nghe được lời này thì bị cô dọa, sợ tới mức ho khan, mặt đỏ bừng.

Tô Tri Hựu rất thích nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh.

Cơm nước xong, hai người đi mua sắm.

Tô Tri Hựu dẫn anh đến một số cửa hàng quần áo trước.

Tô Tri Hựu không dám nói ánh mắt của mình tốt, nhưng trên phương diện phối đồ, chắc chắn tốt hơn so với Chỉ Cảnh.

Mặc dù cô là sinh viên khoa âm nhạc, nhưng cũng coi như là nghệ thuật, ở phương diện nghệ thuật này vẫn có thiên phú hơn.

Không phải muốn nói dựa vào quần áo nhưng hiện tại cách ăn mặc của anh không khác gì ông già, nếu đổi cách ăn mặc trông sẽ tốt hơn.

Cái khác không nói, hiện tại anh mặc như vậy, làm gì có dáng vẻ của người hai mươi tuổi.

Cho nên cô chọn quần áo đều là mẫu là giới trẻ thích.

Chỉ Cảnh không muốn, anh cảm thấy hiện tại mình khá ổn, không cần phải thay đổi. .

Tô Tri Hựu đưa cho anh, anh còn cố chấp nói: “Anh như thế này khá ổn.”

Tô Tri Hựu: “…Anh như vậy ổn ở chỗ nào? Anh mới hơn hai mươi tuổi, không nên mặc như vậy. Có lẽ anh nên đổi sang trẻ trung, năng động một chút đi, nếu anh sợ mẹ anh biết thì sau này ở trước mặt em anh cứ mặc như vậy, khi nào gặp mẹ anh thì anh đổi sang kiểu quần áo mẹ anh thích là được.”

Chỉ Cảnh mím môi, nghe vậy nhưng anh vẫn không thích.

Thấy thế, Tô Tri Hựu trực tiếp vùi vào trong lòng ngực anh, tủi thân làm nũng: “Bảo bối, cầu xin anh đó, người ta muốn anh mặc như vậy mà. Nếu anh không muốn, em lập tức ăn dươиɠ ѵậŧ của anh.”

Chỉ Cảnh: “…”

Quả nhiên không có một người đàn ông nào chịu được khi con gái làm nũng.

Cuối cùng Chỉ Cảnh vẫn nghe lời đi thay quần áo, Tô Tri Hựu chọn cho anh một bộ.

Lúc trước anh rất thích mặc quần lửng, còn là kiểu dáng đặc biệt lỗi thời.

Tô Tri Hựu thay đổi cho anh sang quần dài, màu trắng nhạt, mặc vào nhìn trông khá lười biếng, bên trên phối với áo phông trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác cao bồi mỏng.

Kiểu phối đồ đơn giản này rất thoải mái, mới mẻ, nhìn trông rất giống sinh viên.

Nhưng sau khi Chỉ Cảnh mặc vào, cảm giác không có dáng vẻ này.

Tô Tri Hựu đột nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, cô che mặt anh đi, dáng người anh rất đẹp, vì cao nên mặc quần áo nào cũng được.

Chủ yếu là do kiểu tóc này.

Quả nhiên tạo hình thay đổi, khí chất cũng thay đổi theo. Nếu anh không để đầu nấm, đổi thành cách ăn mặc trước kia, thì cảm giác đẹp ra không ít.

Tô Tri Hựu từ bỏ: “Bảo bối, anh thật sự không cắt cái đầu nấm này sao? Em cảm thấy chính cái đầu nấm này đang làm hại anh.”

Chỉ Cảnh nghe được lời này còn duỗi tay sờ tóc, tỏ vẻ cực kỳ yêu thích: “Anh thích kiểu tóc này.”

Tô Tri Hựu nhìn dáng vẻ anh chân thật, trực tiếp từ bỏ.

Thôi, đổi quần áo cho anh, không đổi kiểu tóc cũng được, ít nhất thì bây giờ anh cũng ăn mặc giống người trẻ, không giống như ông già trước đây.

Tô Tri Hựu lựa chọn cho anh không ít quần áo, đều phối cho anh, cô bắt anh mỗi ngày phải mặc một bộ.

Cô muốn anh từ bỏ cách ăn mặc trước kia.

Chỉ Cảnh cầm quần áo, gật đầu đồng ý.

Tô Tri Hựu lấy lòng anh, lúc chuẩn bị trở về, cô nhìn sang cửa hàng quần áo nữ, đã lâu rồi cô không mua quần áo, nên muốn vào thử.

Bộ nào cô mặc đẹp thì Chỉ Cảnh sẽ mua cho cô.

Tô Tri Hựu vốn chỉ muốn thử mà thôi, kết quả vừa đi ra thì nhân viên cửa hàng nói đã mua, Chỉ Cảnh ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn cô.

Anh ngồi thẳng, Tô Tri Hựu thích anh chết mất, mua đồ xong, cô và anh đi về.

Tô Tri Hựu hẹn thời gian với anh: “Bảo bối, nội y tình thú của em giao đến rồi, anh muốn em mặc cho anh nhìn vào lúc nào? Ngày kia em không có tiết, chúng ta lại đi thuê phòng nha.”