Chương 15: Mặc đồ lót tình thú quyến rũ Chỉ Cảnh

Tô Tri Hựu trông rất đói khát, khiến Chỉ Cảnh chống đỡ không được, hỏi một câu: “Không phải hôm nay em mới…”

Hôm nay đã làm chuyện đó ở thư viện…còn ngày kia, Chỉ Cảnh sợ cơ thể Tô Tri Hựu thương.

Tô Tri Hựu an ủi vỗ vai của anh nói: “Không giống nhau, mặc dù hôm nay chúng ta đã làm một lần ở thư viện, nhưng cũng chỉ làm một lần mà thôi, một lần không đã ghiền, em cảm thấy chưa đủ, còn muốn nữa, hôm nay không tận hứng, cho nên em vẫn còn muốn.”

Chỉ Cảnh nghe được lời này thì hiểu rõ, gật đầu nói: “Anh biết rồi.”

Tô Tri Hựu thấy anh đồng ý thì kiễng chân hôn lên má của anh.

Chỉ Cảnh vẫn rất nghe lời, cô muốn làm gì thì làm.

Tô Tri Hữu vô cùng vui vẻ, chuẩn bị đi về, đúng lúc này, bạn của của Lục Giai Giai đang đứng chờ ở cửa ký túc xá, nhìn thấy cô đi vào thì đưa đồ cho cô, nói: “Xin chào, đưa thứ này cho Lục Giai Giai giúp tớ được không?”

Tô Tri Hựu bị người ta gọi lại, sau khi nhìn thoáng qua, cô biết người này là bạn trai của Lục Giai Giai.

Hắn đưa đồ cho Tô Tri Hữu, nhờ cô chuyển hộ, Tô Tri Hựu cảm thấy hắn giống như cọng hành, lại còn muốn cô giúp, tính tình cô không có tốt như vậy đâu.

Hơn nữa, cô ghét Lục Giai Giai, cô nhìn thoáng qua, cái LOGO là tên một thương hiệu, cô không dám đưa hộ, nhỡ đâu là hàng fake, muốn vu oan giá hoạ cho cô thì sao.

Tô Tri Hựu: “Tôi và Lục Giai Giai không thân, tự anh gọi điện thoại kêu cô ta xuống dưới lấy đi.”

Nói xong cô lập tức rời đi, không phản ứng hắn một tí nào.

Người nọ thấy thái độ của Tô Tri Hựu kiêu ngạo thì không nói được gì, đành phải gọi điện thoại cho Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai đi xuống lầu, lúc đi lên, cô ta đẩy cửa xông vào, chạy thẳng tới trươc mặt Tô Tri Hựu: “Tô Tri Hựu, cô đúng là con đĩ không biết xấu hổ, sao có thể dâʍ đãиɠ đến như vậy? Thích quyến rũ cả bạn trai của tôi đúng không?”

Tô Tri Hựu chuẩn bị đi tắm, nghe được lời này thì xoay người liếc nhìn Lục Giai Giai, cô thấy cô ta không khác gì dáng vẻ người: “Cô thần kinh cái gì?”

Lục Giai Giai đặt đồ trên tay xuống, lớn tiếng nhắc nhở: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện xấu xa cô làm, tôi biết cô dâʍ đãиɠ, nhưng không ngờ cô dâʍ đãиɠ đến như vậy, còn muốn cướp cả bạn trai tôi, cướp bạn trai tôi một lần rồi, hiện tại còn muốn cướp thêm lần nữa? Có phải cô không biết xấu hổ không? Không có người đàn ông nào muốn cô hay sao? Sao đi đâu cũng quyến rũ người khác thế?”

“Vừa rồi ở dưới lầu, bạn trai tôi nói cô quyến rũ anh ấy, muốn xin Wechat, nhưng cũng may anh ấy từ chối cô. Thế mà cô còn muốn đi thuê phòng với anh ấy.”

Nghe được lời này, hai người bạn cùng phòng còn lại sợ ngây người, Từ Dĩnh choáng váng: “Không thể nào, Tô Tri Hựu, sao cậu có thể ghê tởm như vậy? Sao cậu có thể đê tiện như vậy? Dù sao thì đó cũng là bạn trai của Giai Giai, cậu không thể thấy bạn trai người ta vừa đẹp trai vừa giàu có mà quyến rũ người ta, còn rủ người ta đi thuê phòng khách sạn chứ? Tiểu huyệt của cậu da^ʍ đến mức không có đàn ông cắm vào thì không chịu được sao? Chẳng lẽ cái tên ngu ngốc kia không thể thoả mãn cậu?”

Nghe vậy, Tô Tri Hựu biết người đàn ông kia bôi nhọ cô, cô nổi giận, cơ thể run rẩy phủ nhận: “Tôi không làm vậy! Bạn trai cô nói bậy, anh ta bôi nhọ tôi, tôi căn bản không nói những lời này, vừa rồi anh ta nhờ tôi đưa đồ cho cô, tôi nói tôi và cô không thân. Anh ta nói dối.”

Lục Giai Giai căn bản không tin, trực tiếp xông lên đứng trước mặt cô, mắng: “Cô không làm? Cô nói với tôi cô không làm vậy? Chính miệng bạn trai tôi nói với tôi, cô giả vờ cái gì, giả vờ cũng không thay đổi được việc cô là một con điếm, cô thấy tôi không cần cho nên mới không ngại nhặt đồ second-hand. Tô Tri Hựu, tôi và cô có ân oán gì mà bất cứ người đàn ông nào ở bên cạnh tôi cô đều muốn cướp vậy?”

Tô Tri Hựu nhìn cô ta đanh đá thì không nhịn được mà giơ tay lên muốn đánh.

Lục Giai Giai bắt được tay cô, cả người trở nên cứng ngắc: “Cô còn muốn đánh tôi, cô đánh tôi! Có bản lĩnh đánh tôi, tôi lập tức báo với dì quản lý, để cô bị khai trừ hoặc bị ghi tội.”

Tô Tri Hựu và Lục Giai Giai cãi nhau, hấp dẫn sự chú ý của phòng bên cạnh, dù sao thì to tiếng như vậy, mọi người đều nghe thấy.

Nghe thấy Tô Tri Hựu không biết xấu cướp bạn trai của Lục Giai Giai, mà bạn trai hiện tại của Tô Tri Hựu, chính là cướp của Lục Giai Giai.

Có người đi tìm dì quản lý ký túc xá, cho nên Tô Tri Hựu không thể đánh người, nếu đánh thì sẽ bị ghi tội.

Từ Dĩnh không ngại nói ra sự việc Tô Tri Hựu đê tiện, quyến rũ bạn trai của Lục Giai Giai, còn dụ người ta đi thuê khách sạn.

Nhiều người nghe vậy cũng tin, chỉ trỏ nhìn Tô Tri Hựu: “Thật đê tiện, làm ra chuyện ghê tởm như vậy còn không biết xấu hổ.”

“Nhìn qua cũng không xinh, khuôn mặt bình thường mà lẳиɠ ɭơ đến như vậy, không biết lượng sức mình còn muốn quyến rũ bạn trai người ta, không có đàn ông thì không sống được sao?”

“Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ, thích cướp bạn trai của người khác, các cậu xem lại bạn trai mình đi, đừng để cô ta cướp mất, ai biết người này còn tật xấu nào nữa hay không?”

Dì quản lý đi lên, Lục Giai Giai nhìn thấy, trực tiếp nói với dì quản lý: “Dì ơi, cháu muốn báo cáo, trong ký túc xá chúng ta có hồ ly tinh, không biết xấu hổ đi quyến rũ bạn trai người khác đi thuê phòng khác sạn, đây coi như là hành vi bất chính, nên cảnh cáo!”

Nghe vậy, dì quản lý nhìn thoáng qua Tô Tri Hựu, bởi vì ai cũng nói như vậy nên dì quản lý trực tiếp đưa cô đến Phòng Giáo Vụ.

Tô Tri Hựu uất ức nắm chặt tay, giải thích: “Cháu không làm.”

Dì quản lý không tin, Tô Tri Hựu uất ức cực kỳ, không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cô gọi điện thoại cho Chỉ Cảnh, hiện tại cô thật sự không biết tìm ai, cô chỉ có anh, mà cô cũng cảm thấy anh sẽ giúp được mình.

Chỉ Cảnh ở đầu bên kia nghe điện thoại rất nhanh, còn chưa kịp nói gì thì Tô Tri Hựu càng khóc càng khó chịu, nghẹn ngào nói: “Chỉ Cảnh, bọn họ bắt bạt em, bọn họ hiểu lầm em.”

Lục Giai Giai nhìn cô khóc lóc kể khổ với Chỉ Cảnh thì không nhịn được cười: “Sao nào? Tìm đàn ông giúp mình hả? Cái thằng ngu đó có thể giúp gì được cho cô? Cô lẳиɠ ɭơ còn muốn để anh ta biết á? Được rồi, nói cho anh ta biết cô dâʍ đãиɠ đến mức nào.”

Chỉ Cảnh vẫn chưa về, anh quay lại rất nhanh, Tô Tri Hựu và mọi người đứng ở dưới lầu, anh là con trai nên không thể đi vào, Lục Giai Giai nhìn thấy Chỉ Cảnh thì kể lại sự việc với anh: “Chỉ Cảnh, quản bạn gái anh cho tốt vào, vừa rồi cô ta lẳиɠ ɭơ, muốn dụ dỗ bạn trai tôi đi thuê khách sạn đấy.”

Nghe được lời này, Chỉ Cảnh hiểu qua tình huống, anh nắm chặt tay Tô Tri Hựu, ôm cô vào trong lòng ngực như để an ủi, anh có nghiên cứu qua, nơi này có camera vì thế anh trực tiếp đi vào văn phòng của dì quản lý, mở ra cho mọi người xem.

Mọi người đều nhìn thấy Tô Tri Hựu luôn duy trì khoảng cách với người kia, dáng vẻ quyến rũ nào đâu?

Anh còn phiên dịch nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

Mọi người ngạc nhiên: “Cậu còn đọc được cả khẩu ngữ?”

“Ừ, tôi có giấy chứng nhận.”

Mọi người: “…”

Anh phiên dịch xong, mọi người nghe hiểu thì biết khác hoàn toàn với những gì Lục Giai Giai. Tô Tri Hựu chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Tôi đã nói mà, tôi không nói điêu!! Tôi cũng không hề quyến rũ bạn trai của cậu ta ta.”

Nói xong, Tô Tri Hựu ôm Chỉ Cảnh: “Bạn trai tôi tốt như vậy, tôi còn ngứa mắt bạn trai cậu ta nữa í.”

Lục Giai Giai không nhịn được, cô ta không ngờ người kia nói dối cô ta.

Hiện tại mặt cô ta đỏ bừng.

Lục Giai Giai thấy mọi chuyện là hiểu lầm thì cười tươi nói: “Hiểu lầm thôi, là bạn trai tôi nói sai, tôi hiểu lầm, Tô Tri Hựu, xin lỗi cậu.”

Tô Tri Hựu không phải chỉ vì một câu xin lỗi mà bỏ qua mọi chuyện, cô không chấp nhận, còn Chỉ Cảnh thì gọi điện thoại báo cáo chuyện này với phòng giáo vụ.

Lục Giai Giai thấy anh muốn báo cáo, thì sợ hãi: “Chỉ Cảnh, anh có cần tuyệt tình như vậy không ? Dù sao thì hai người chúng ta cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp, mẹ của hai chúng ta cũng là bạn thân, nếu anh báo cáo too, tôi sẽ nói với mẹ tôi.”

Chỉ Cảnh trực tiếp báo cáo, không quan tâm lời cô ta nói khiến Lục Giai Giai tức muốn chết.

Không chỉ một mình cô ta mà còn cả bạn trai cô ta.

Chỉ Cảnh sẽ không bỏ qua chuyện bôi nhọ danh dự như vậy.

Lục Giai Giai và Từ Dĩnh bị hội học sinh đưa đi, mất hết mặt mũi.

Hết náo nhiệt, Tô Tri Hựu vui vẻ ôm Chỉ Cảnh: “Bảo bối, em bỗng phát hiện anh rất giỏi, anh tốt quá, em rất thích anh, nếu không có anh thì em không biết phải làm sao luôn đấy."

Chỉ Cảnh vẫn không nhúc nhích, để mặc cô ôm mình.

Tô Tri Hựu cảm thấy mình rất thích anh, người này vào thời điểm quan trọng vẫn bình tĩnh, vừa rồi còn tạo cảm giác cực kỳ an toàn, Tô Tri Hựu chạm vào đũng quần của anh: “Bảo bối, em không có gì để bao đáp anh cả, hay là anh làm chết em đi đi.”

Chỉ Cảnh: “…Tô Tri Hựu.”

……

Ngày hôm sau Lục Giai Giai mới trở về ký túc xá, bởi vì chuyện này khá nghiêm trọng cho nên cô ta và bạn trai bị lập biên bản, khấu trừ học phần, xấu hổ nhất chính là hai người bị dán thông báo phê bình.

Bạn trai của Lục Giai Giai cảm thấy quá xấu hổ, hai người cãi nhau xong thì chia tay.

Tô Tri Hựu đắc ý, vui vẻ nhìn cô ta.

Lục Giai Giai cũng không biết tại sao mình lại cãi nhau với cô, nhưng nghĩ lại, ngày hôm qua cái tên ngốc kia đối xử vơi Tô Tri Hựu rất tốt, cô ta bỗng thấy hối hận, nhìn qua tên ngốc đó, hình như cũng có sức hấp dẫn.

Lục Giai Giai khó chịu nhưng cũng không có cách nào.

Hai ngày sau, Tô Tri Hựu và Lục Giai Giai không nói với nhau câu nào. Hôm nay Tô Tri Hựu dậy sớm để trang điểm.

Trên mặt bàn của Lục Giai Giai có bαo ©αo sυ, cô ta còn tưởng mình làm rơi, nhưng không phải, là Tô Tri Hựu cố tình để đấy, là size lớn nhất, cô ta định cầm thì bị Tô Tri Hựu cầm sớm hơn một bước: “Xin lỗi nhé, đây là của tôi.”

Tô Tri Hựu cất vào trong túi, vừa rồi Lục Giai Giai không nhìn lầm, là size lớn nhất, hoá ra thứ này có size lớn nhất.

Chỉ Cảnh kia lại có thể lớn như vậy?

Thật sự không nhìn ra.

Lúc Tô Tri Hựu đi ra ngoài, cô nói với người bạn cùng phòng khác mình đi hẹn hò, tối nay sẽ không về. Lục Giai Giai nhìn cô đầy tức giận, cô ta cũng không biết mình tức cái gì, chỉ cảm thấy đồ của mình bị người khác cướp đi.

……

Tô Tri Hựu hẹn gặp Chỉ Cảnh ở khách sạn, bởi vì Chỉ Cảnh có việc bận cho nên cô mới hẹn anh gặp nhau ở đó.

Vẫn là khách sạn 5 sao lần trước, Tô Tri Hựu rất thích giường của khách sạn này, làʍ t̠ìиɦ ở đây rất sướиɠ.

Tô Tri Hựu ở bên trong chờ Chỉ Cảnh, anh nói một lúc nữa sẽ đến, Tô Tri Hựu quyết định đi vào trong thay sang đồ lót tình thú.

Cô thay xong thì Chỉ Cảnh cũng tới, anh ấn chuông cửa.

Tô Tri Hựu sửa sang lại rồi đi mở cửa, nhìn thoáng qua, đúng là Chỉ Cảnh.

Tô Tri Hựu mở cửa, sau đó ghé vào cạnh cửa, nhìn anh đầy quyến rũ: “Bảo bối, anh tới rồi.”

Chỉ Cảnh nhìn thấy cô mặc quyến rũ như vậy thì dùng áo khoác bọc người cô lại.

Tô Tri Hựu: “…”

Tô Tri Hựu không chưa kịp nói gì thì Chỉ Cảnh đã đưa cô vào, anh đóng cửa, sợ bị người khác nhìn thấy.

Tô Tri Hựu cởϊ áσ khoác của anh ra, sau khi hai người đi vào thì lập tức ngã xuống giường.

Tô Tri Hựu cho anh xem áo ngủ gợi cảm của mình, đây là lần trước tình cờ nhìn thấy cho nên mua để mặc cho anh xem.

Có hơi quyến rũ, kiểu ren, vυ" và tiểu bức lộ hết ra ngoài, ở giữa qυầи ɭóŧ còn có lôиɠ ʍυ, Tô Tri Hựu cưỡi lên người anh, hỏi: “Bảo bối, anh có thích em như vậy không?”

Chỉ Cảnh ừ một tiếng, nhìn

Tô Tri Hựu đưa bóng lông ra: “Anh thích cái bóng lông này không? Anh có biết cách sử dụng không? Nó dùng như thế này này."

Nói xong cô dùng bóng lông có xát bề mặt qυầи ɭóŧ, cọ xát trên dưới kí©h thí©ɧ tiểu bức: “Dùng cái này cọ xát tiểu bức em, sẽ khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.”

Bóng lông có hơi ngứa, cọ xát trên bề mặt qυầи ɭóŧ, người cô run lên, cô kéo tay Chỉ Cảnh, để anh tự cầm bóng lông.

Tay Chỉ Cảnh cầm bóng lông lướt qua qυầи ɭóŧ, cọ xát tiểu bức, âʍ ɦộ mẫn cảm, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra khiến qυầи ɭóŧ ướt nhẹp.