Chương 10: Ngủ ngon bảo bối

"Tôi không có..."

Âm thanh của anh trầm thấp, hô hấp có chút dồn dập, sợ cô hiểu lầm.

Giang Ý Miên thậm trí đang có thể tưởng tượng thấy dáng vẻ vành tai đỏ bừng của anh, da thịt trắng trẻo cất giấu vẻ thẹn thùng quấy phá, như nhìn thấy rõ cả mạch máu.

"Không có thì không có." Cô tốt tính lên tiếng.

Tiếp đó lại là im ắng.

Giang Ý Miên đang kiên nhẫn chờ đợi anh lên tiếng, một tay cầm di động, một tay vuốt ve màn hình đầy hoa, không thúc rục anh.

Nhưng Yến Thành đang cảm thấy khó khăn cực kỳ, anh căn bản không biết phải nói gì. Lúc gọi điện chỉ là có chút hưng phấn thoáng qua trong đầu, muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vài tin trước đó, như là bắt được cọc rơm cứu mạng, anh nói:

"Vừa rồi tôi đang chơi game".

"Thường xuyên chơi game sao?"

Anh do dự một chút, không muốn lừa cô: "Bạn cùng phòng rủ nên cùng nhau chơi".

"Ừm." Giang Ý Miên đáp lại.

Anh nghĩ thầm hình như cô cho cô không thích, vội vàng giải thích:"Ngày thường thì không chơi..."

"Ừm..."

Làm sao bây giờ.

Yến Thành ít khi chơi, ít nhưng cũng có, vì không kiềm chế được.

Bất luận trong việc học tập gặp vấn đề nan giải, hay không tìm được điểm đột phá trong trò chơi, hoặc trong mọi sinh hoạt khác, anh đều sẽ không giống như lúc này, tiếng trái tim đập nhanh như trống, lại có cảm giác hơi quẫn bách.

Có phải cô không thích những chàng trai chơi game hay không?

Anh không dám hỏi.

Vì thế chỉ có thể vòng vèo một hồi rồi hỏi vấn đề anh muốn hỏi nhất.

"Em tìm tôi làm gì.?"

"A." Giang Ý Miên thiếu chút nữa đã quên, "Tôi muốn hỏi anh, thứ năm tuần sau có thể tới hay không..?"

So với tìm gia trưởng hò hét cổ vũ tinh thần, thì cô thật sự muốn lý do quanh minh chính đại làm Yến Thành tới xem cô.

"...Có."

Năm tay anh cuộn tròn sau đó buông ra, "Muốn gặp mặt sao?"

"Muốn ." Cô trả lời thật nhanh, không nghĩ tới mình nói hơi to, có thể đem tâm người khác cảm thấy mềm mại, còn cố ý hỏi: "Anh không muốn gặp tôi sao?".

"Không có."

Sao lại không muốn gặp.

Yến Thành lại nói:"Muốn gặp."

Giang Ý Miên ở bên kia đầu điện thoại cười tới mặt căng cứng, nhịn không được khen anh:

"Anh thật sự rất đáng yêu".

...Đáng yêu?

Cô thích những anh chàng đáng yêu phải không.

Không đợi Yến Thành suy nghĩ cẩn thận, cô ngáp một cái, nói mình đã buồn ngủ rồi.

"Ngủ ngon, bảo bối".

Cô hôn chụt một cái lên màn hình di động, rõ ràng cách một cái màn hình 3D và mạng không dây, Yến Thành lại cảm thấy như được hôn một cái.

Giống như thật sự bị cô hôn tới rồi.

*

Lúc sau Giang Ý Văn nói ở trong phòng. Yến Thành mới biết được hôm đó trường cô tổ chức hội thể thao.

Ngày đó bọn họ cũng chẳng nghĩ ngợi, sảng khoái tự nhiên đáp ứng, lái xe tới cao tam nhớ lại một chút năm tháng thanh xuân.

Cùng tổ chức với đại hội thể thao còn có bữa tiệc, có rất nhiều giáo viên đã về hưu tới tham gia, bảo vệ chẳng cần kiểm tra đã cho vào.

Mấy anh bạn cùng phòng vừa thấy náo nhiệt đã quên mất chính sự, mỗi người một ngả, Yến Thành còn đang nghĩ làm sao tìm được cô , đã nhận được tin nhắn wechat tới:

"Anh ở chỗ nào nha?"

Cô rất thích dùng những từ ngữ đáng yêu, cùng lúc cô nói chuyện ngữ điệu đều giống nhau.

Yến Thành miêu tả sơ qua cảnh vật xung quanh mình, chưa tới năm phút, Giang Ý Miên mặc một bộ đồ thể dục thể thao nhảy nhót xuất hiện đằng sau anh:

"Chờ lâu chưa?"

"...Không lâu."

Anh còn đang căng thẳng, cô đã tự nhiên nắm lấy tay anh dắt đi vào bên trong. Lúc này Yến Thành mới phát hiện, thời tiết đầu thu, cô mặc một bộ áo cộc quần đùi, lộ ra phần chân tay dài mảnh khảnh trắng nõn trong sáng, bị ánh mặt trời chiếu vào phát ra một tầng ánh sáng. Những ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay anh, độ ấm với lạnh, lại làm cho anh nóng hết cả người.

Hầu kết anh lăn lộn, nghe thấy cô nói, " Hôm nay tôi chạy 800 mét đấy."

Giang Ý Miên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, phát hiện chàng trai trầm mặc tầm mắt vẫn dừng ở trên người cô.

Hai người đều ngẩn người.

Giang Ý Miên cười ra tiếng, nói, "Anh nhớ phải hô " Cố Lên" đấy"

"Được."

Anh gật đầu đáp ứng một cách nghiêm túc, bộ dáng nghiêm trang cực kỳ giống với gia trưởng..

Cô cười càng tươi hơn.

"Muốn anh ở kiểm kết thúc chờ tôi".