Chương 9: Ngứa

Thời điểm lúc Yến Thành trở lại tiệm net vẫn đang mất hồn mất vía.

Giang Ý Văn nhìn anh một cái, không hỏi gì. Nhưng sau khi nhìn thấy chỗ Giang Ý Miên trống không, thuận miệng hỏi:" Cậu thấy em gái tôi đâu không?"

Nhìn thấy đối phương biểu tình sửng sốt, anh ta lại bổ sung:"Chính cô bé ngồi bên cạnh mình lần trước ở quán bar ấy?"

Yến Thành do dự một chút, nói rằng không nhìn thấy. Anh trai cô cũng không hỏi nữa. Bảo anh chạy nhanh tới chơi một ván.

Lúc chơi xong mấy người còn đi ăn khuya, bạn cùng phòng cũng nghĩ tới, sao không thấy em gái của anh ta đi cùng?

Anh tai cô cạch một cái dùng miệng mở nắp chai bia:

"Chương trình học hơi nhiều, chắc về nhà làm bài tập rồi".

Suốt ngày chỉ biết chơi, ba mẹ cũng cố tình chiều cô, lúc nào cũng mặc kệ.

"Cô gái nhỏ lớn lên cũng xinh xắn nhỉ". Bạn cùng phòng thuận miệng nói, không để ý Yến Thành đưa tay đang muốn lấy chai bia khựng lại một chút.

"Cũng chẳng biết lớn lên giống ai nữa".

Giang Ý Văn cầm cốc bia lên hớp một ngụm, nhìn vào người vừa nói chuyện đó:

"Thế nào, cậu thích em gái tôi?"

"Không dám, không dám."

"Không dám là tốt nhất."

Anh trai cô mặt hận rèn sắt không thành thép, "Con nhóc này không biết bắt chước ai, đào hoa lắm, thay bạn trai như thay áo".

Rót đầy ly bia đẩy tới trước mặt Yến Thành, chủ quán thét chói tai đưa tới đĩa đồ nướng BBQ nóng hổi, khu chợ đêm ồn ào tiếng cãi cọ nhau vang vọng.

Chính lúc này lời nói của Giang Ý Văn rõ ràng như kim châm, đâm vào trong lòng anh phát đau.

"Ai thích con nhóc, phải chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị đá".

*

Sau thời gian đó, trừ tin nhắn anh hỏi cô đã về tới nhà chưa, cô nói vẫn chưa, Yến Thành cũng không nhắn tin cho cô nữa.

Giang Ý Miên thời gian đầu vẫn còn để ý, nhưng lúc sau liền vứt chuyện này ra sau đầu.

Sinh hoạt của cô rất phong phú, có những khuân mặt mới không ngừng thêm vào, quên đi mới là chuyện bình thường. Chỉ là hôm nay lúc tan học, nhớ tới cùng bạn học đi mua chú cún nhỏ. Chú cún nhỏ nhắn đáng yêu còn bé tẹo, bộ dáng vẫn chưa lớn, nằm trong lòng ngực của cô chủ có chút kháng cự cho người lạ tới gần. Ánh mắt ướŧ áŧ trong lòng mắt, âm thanh hừ hừ ô ô từ lỗ mùi, nhìn cô mà gâu gâu hai tiếng.

Cô chìa bàn tay của mình ra, nó liền phe phẩy cái đuôi liếʍ lòng bàn tay cô.

"Thật là ngoan nhỉ". Bạn cô hỏi.

Giang Ý Miên gật gật đầu.

Nếu con trai mà ngoan như vậy thì tốt rồi.

Chia tay cô bạn xong, cô ngồi lên xe bus trở về nhà. Vừa đi ra khỏi trạm xe, cô móc di động ra gọi điện thoại:

"Alo, anh à".

Cô gọi một cách lấy lòng:"Tuần sau là đại hội thể thao, mẹ không tới, anh tới xem em được không?"

"Em có thi, dẫn bạn cùng phòng đến cổ vũ cho em".

Đầu bên kia Giang Ý Văn hùng hùng hổ hổ nói vài câu, hỏi cô khi nào.

Cô nói thời gian, còn tưởng anh sẽ nói thêm gì đó, nhưng lại trực tiếp cúp điện thoại.

"..."

Giang Ý Miên lắc đầu bất đắc dĩ, cất điện thoại vào túi.

Vừa nãy lúc chú cún con liếʍ vào lòng bàn tay còn mang theo xúc cảm ẩm ướt. Cô hơi đóng mở hai chân, nhớ lại cảm giác khi đầu lưỡi liếʍ vào.

Thật ngứa.

Lúc Yến Thành liếʍ cô, so với lúc nãy còn ngứa hơn.

*

Cô chủ động phá lệ tìm anh một lần, nhắn tin hỏi anh đang làm gì.

Giang Ý Miên chọn cách nói bình thường nhất, nhưng cô không biết chính là, vừa nhận được tin nhắn wechat của cô, người con trai đang ngồi trên ghế thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

Anh trai cô ngồi ở một bên cười hề hề nói:"Không thì đổi thành ghế tựa đi Thành Thành, nhà chúng ta không phải không có tiền".

Yến Thành đang suy nghĩ nên không nghe thấy, cầm di động đi ra ngoài ban công, gọi điện cho cô.

Giang Ý Miên đang nằm trên giường đắp mặt nạ, anh bỗng nhiên gọi điện tới, không nghĩ nhiều liền nghe máy.

"Alo ——"

Thanh âm của cô kéo dài một chút, mềm mại, mang chút nũng nịu.

"...Alo."

Anh thật sự không biết nói gì, chỉ có thể đặt điện thoại bên tai, câu mở đầu duy nhất. Lúc này bên ngoài ký túc xá lá khô đã bắt đầu úa vàng, gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh, đang giao mùa. Anh chỉ mặc một cái áo thun mỏng, vải dệt dán lên thân mình lộ ra hình dạng cơ bắp rắn chắc, nhưng không cảm thấy lạnh, lúc này chỉ cảm thấy cả người khô nóng lên.

Đợi một lúc cô không nói lời nào, Giang ý Miên phụt cười ra tiếng.

"Sao gọi điện lại không muốn nói chuyện vậy?"

Cô cong chân ở trên giường, nổi ý xấu xa nhỏ giọng hỏi:

"Không phải gọi là muốn nghe tiếng tôi hít thở chứ?"

***

Ai. Mỗi ngày bò lên tới đều cảm thấy man thất vọng.