Chương 12: Phun ra

Yến Thành cảm giác được toàn bộ thân mình đang cứng lại.

Tay cô vẫn đang tɧác ɭoạи phía bên trong, lưu luyến xung quanh đầṳ ѵú, móng tay cái nhẹ nhàng lướt qua đỉnh, xoa bóp lôi kéo.

"Ôh.."

Khi anh phát ra tiếng, Giang Ý Miên nâng cằm hôn lên.

Cuối cùng anh cũng phản ứng lại, nuốt lấy đầu lưỡi của cô đang tiến vào, hung hăng mà cuốn lấy, môi lưỡi thay nhau trao đổi nước bọt. Giang Ý Miên bị hôn liếʍ tới mức không thở nổi, vươn tay đẩy đẩy anh.

Yến Thành đưa một bàn tay lên bóp lấy cằm cô không cho trốn. Tiếng vang vang ái muội phát ra, anh hôn tới cuồng dã, hận không thể nuốt cô vào trong bụng, hơi mang theo chút tức giận, đè cả người dưới lên, cô hoàn toàn bị đè ở trên giường.

Tay chàng trai bắt đầu tìm kiếm, hướng từ dưới lên trên, từ đường cong ở đầu gối hướng về phía trước, cô mặc quần đùi, không cần tốn sức cũng vẫn vuốt ve được làn da trơn bóng mềm mại.

Anh hơi mở mắt ra trộm đánh giá Giang Ý Miên. Cô mặc bộ đồng phục được nhà trường phát, phối màu thống nhất nên chỉ có màu trắng, càng làm nổi bật làn da cô, vải dệt chất liệu không tốt lắm nên hơi mỏng, mỏng tới nỗi anh nhìn thấy cả hình dáng của đồ lót.

Môi lưỡi vẫn đang giao chiến, cô bị hôn tới hỗn độn ưm ưm không ngừng.

Yến Thành duỗi tay bàn tay sờ soạn đến bắp đùi, tách hai chân cô sang hai bên, ngón tay vuốt ve lớp vải mỏng, hung hăng véo một cái.

"A..."

Cô mở mắt ra phản ứng, lúc này cảnh tượng nơi đây không thích hợp, vì vậy thẹn thùng nắm lấy cổ tay anh:"Anh..."

"Này, đây là phòng y tế..."

Anh cũng chẳng thèm để ý, đôi môi lại áp lên, kéo chiếc quần đùi của cô xuống. Chiếc quần kêu sột xoạt không chỉ kí©h thí©ɧ thị giác, còn cả thần kinh.

Anh nhỏ giọng nói: "Kêu bé thì tốt thôi."

Vừa dứt lời duỗi ngón tay.

Giang Ý Miên hít vào không khí, anh cong ngón tay lên, xoa lên miếng vải mỏng, ngón tay cào cào vào trong huyệt nhỏ. Nơi đó đã ướt đẫm, từ lúc anh bị sờ núʍ ѵú, lúc này tiếng trầm khàn phát ra. Lúc anh tiếp xúc bàn tay lưu luyến trên đùi, như có như không cào vào lòng ngứa ngáy, bên trong lại co rút phun ra thêm.

"Cắm vào đi.."

Cô quay đầu đi trốn tránh chiếc hôn ướŧ áŧ, cắn vào tai anh.

"Cái gì cắm vào...?"

Anh véo rồi vén lớp quần mỏng manh ra, nhão nhão dính dính cảm giác được nó đã ướŧ áŧ tới mức nào.

"Ngón tay... ngón tay anh trai...."

Cô đã ướt.

Gương mặt đã hồng lên nóng bỏng, áp vào sườn mặt và tai anh. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ tay anh không buông, chân run rẩy khép lại, kẹp tay anh ở bên trong. Anh chịu không nổi kí©h thí©ɧ như vậy, đẩy ra lớp vải mỏng tanh vướng víu, hướng vào bên trong thăm dò. Dĩ nhiên là đã ướt nhẹp, nhẹ nhàng đảo đi đảo lại có thể nghe thấy tiếng nước.

Òm ọp òm ọp.

Giang Ý Miên sướиɠ tới mức không chịu được, lông mày cứ nhíu chặt rồi thả lỏng, bàn tay ở phía sau gáy anh, ưỡn phần eo run rẩy có thể sắp phun ra.

Bắn đầy một tay anh.

Nhưng Yến Thành vẫn không buông tha, nhấc người từ trên giường lên, cẩn thận tránh đi miệng vết thương, cho cô ngồi lên đùi anh. Hung hăng cắm vào khi cô vẫn còn đang cao trào, chất lỏng chảy xuống, Giang Ý Miên ôm chặt lấy anh. Bộ ngực mềm mại cách lớp áo thể dục cọ vào vạt áo trước, ôm kiểu này làm cho cô ở cao hơn anh một chút, núm vũ theo sự run rẩy không ngừng phập phồng, cứ đỉnh qua đỉnh lại lên mặt anh.

"Ô ô... Thôi..không cần nữa...".

Cô khóc không thành tiếng, nước mắt chảy xuống, lấy lòng cắn cắn lỗ tai anh. Ngón tay anh dài thật dài, cắm ở bên trong sâu thẳm, ấn vào điểm mẫn cảm của cô.

"Anh à..."

Giang Ý Miên lần thứ hai phun ra, dường như hối hận muốn chết, ai ngờ được chơi đùa sờ mó vào núʍ ѵú anh, lại biến thành như thế này.



Nhân gia tưởng thượng sách mới bảng sao, ô ô ô ô ô