Chương 13: Chơi trò ân ái

Anh ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, chờ cô bình ổn lại.

Giang Ý Miên khóc thút thít, xung quanh viền mắt đỏ bừng, quần áo thể thao hỗn tạp ở trên đùi, quần dưới mông ướt một mảng.

"Giống như nướ© ŧıểυ." Anh lẩm bẩm nói thầm.

"Không cần anh mở miệng!"

Cô ít khi tức giận, vẫn là một cô gái nhỏ, da mặt rất mỏng. Lúc thì cầu xin anh đừng dừng lại, lúc này còn cáu giận, thật là phiền.

"Được, được". Anh nhẹ vuốt mặt cô, nhẹ giọng đáp ứng.

Lúc này Giang Ý Miên vẫn còn ngồi trên người anh, động đậy một cái là có thể cảm nhận được cự vật đang cương cứng, gắng gượng để giữa hai chân cô.

Cô hít hít mũi, có chút khó xử nói:" Không mυ"ŧ được".

Cô khóc nên âm thanh anh ách nói.

Yến Thành nghe hơi cảm thấy đau lòng, "Không sao, đợi lát nữa nó sẽ xuống" .

Giang Ý Miên không thèm tin anh.

Tuy mới có làm hai lần, nhưng anh cũng có tính dục, cô đã thấy được, bộ dáng ngoan ngoãn của anh so với lúc lên giường hoàn toàn khác nhau.

Cô có chút xấu hổ, trong lòng đang có chút giận, nhưng nhìn tới ánh mắt mềm mại của anh, lại bại trận rồi.

Nhưng cô cũng hiểu rồi, anh chàng này hành động tất cả đều xuất phát từ bản năng, anh cũng không ý thức được mình đã nói hơi nhiều những lời hơi quá. Bộ dáng không cố tình, không để ý chỉ làm người khác thêm buồn bực, cô biết anh không cố ý nói như vậy, nên muốn phát cáu cũng không biết phát như thế nào.

Giang Ý Miên cảm thấy anh không nhịn được, bày ra bộ mặt không tình nguyện sờ anh:

Yến Thành trốn tránh: "Đừng..."

Lúc này là ban ngày, nếu làm cũng không được việc, quan trọng chính là du͙© vọиɠ bây giờ cũng không thể thỏa mãn. Anh nghĩ tới việc làʍ t̠ìиɦ, nghĩ tới lúc nãy Giang Ý Miên vừa rồi bị anh cắm ngón tay tới hơi sưng đỏ. Hoàn cảnh không được, miệng vết thương cũng không được, thời gian không cho phép...

Giang Ý Miên không nói lời nào, động tác cũng không ngừng.

Anh đang khó khăn, liền nghe thấy tiếng loạt xoạt kéo màn giường bên cạnh.

Hai người đều ngừng lại.

...Đã quên bên cạnh khả năng sẽ có người.

Yến Thành nhanh mặc quần lại tử tế, giúp cô mặc lại qυầи ɭóŧ.

"Đừng loạn"

Anh trấn an hôn hôn cằm cô:"Lần sau lại nói, được không".

Sợ cô giận rỗi khó chịu, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt khẽ mặt cô, ánh mắt thành khẩn.

Trong lòng bị anh vỗ về tới nôn nao.

Giang Ý Miên hơi hé miệng, nói không nên lời, tùy ý để anh ôm chặt, vùi đầu vào ngực. Hô hấp nóng bỏng ở trên đầu, cằm anh để bên đầu cô hỏi: "Chân còn đau không?"

Ừm...Vẫn hơi đau.

Cô đang muốn nói gì đó thật nghiêm trọng một chút, muốn làm cho anh chàng thấy áy náy thêm, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị một lời nói của một chàng trai bên cạnh đánh gãy:

"Giang Ý Miên."

Cậu ta gọi với một giọng có lực, chắc chắn, lúc mở miệng nghữ điệu có chút luyến láy, lại giống như trêu trọc, như trào phúng.

Yến Thành cau mày vén màn lên.

Trong nháy mắt, anh cảm nhận được thân thể cô gái trong l*иg ngực cứng đờ.

Thương Ký nhìn hai người đang ôm nhau, nhướng mày:

"Cậu chơi trò ân ái có thể đổi chỗ khác được không?"