Chương 20: Đường lui

Trường đại học của Yến Thành cách trường của Giang Ý Miên không gần cũng không xa, chỉ hơn mười phút lái xe.

Thuận tiện cho hai người thường xuyên gặp mặt.

Đôi khi Yến Thành không có tiết, còn có thể đi ăn trưa cùng cô.

Anh cũng là người trầm lặng, thời gian ra ngoài chẳng bao nhiêu, chỉ hoạt động trong khu vực ký túc xá như nhiều sinh viên khác. Khoảng thời gian này rất hay đi ra ngoài, làm cho mấy anh chàng cùng phòng ngửi thấy mùi gì đó không giống như trước nữa.

"Yêu à?" Bạn cùng phòng anh dựa vào lan can hút thuốc:"Thành Thành của chúng ta thật sự yêu đương sao?"

Mấy chàng trai đều bát nháo, bọn họ bạn học sớm chiều ở chung hai năm, phẩm chất đạo đức cũng hiểu nhau phần nào. Nhớ tới năm đầu nhập học, lúc Yến Thành báo cáo trên bục giảng có thể nói là tuyệt trần, gương mặt cộng với dáng dấp cao ráo, người theo đuổi nối liền đuôi dài không dứt.

Đáng tiếc chàng trai này không muốn yêu đương.

Những cô gái nối đuôi nhau như muốn chồng chất trên mặt đất dưới chân anh, ánh mắt tràn đầy tình ý lóe lên làm cho mắt bọn họ đui mù, nhưng tên này đao thương bất nhập.

Người khác nói anh thật thanh tịnh...nhưng kỳ thật anh và những chàng trai khác không khác nhau lắm, cũng thích Ultraman, thích chơi điện tử, hút thuốc rồi uống rượu.

Bọn họ cũng hỏi qua, anh chỉ trả lời rằng mình sẽ không ở cùng con gái.

Vì thế bọn họ nghĩ - Thượng để mở ra cho anh một chiếc cửa sổ, nhưng cũng sẽ đóng lại một cánh cửa. Người làm cho anh có một gương mặt đẹp, nhưng không cho có được kỹ năng chơi gái.

Lâu rồi cũng thành thói quen.

Thật là tốt, bọn họ cùng nhau cô đơn.

"Cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa rồi!" Giang Ý Văn nói, "Thành Thành của chúng ta cuối cùng cũng có mùa xuân!".

Vì để kiểm tra xem mình đoán đúng không, bọn họ chọn một buổi tối ấm áp, không làm gì mà chỉ ở trong phòng, chờ người con trai về muộn mở khóa cửa ra.

Yến Thành không hề đề phòng, vừa vào cửa đã bị bọn họ đang mai phục bắt được.

"...?"

Anh nhìn Giang Ý Văn giữ tay mình, mù mờ khó hiểu.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự thì đi tong".

Một người bạn cùng phòng cầm dây lưng, vung vung trong tay.

"Cậu..." Bạn cùng phòng chỉ vào anh hỏi:"Có phải đang yêu đương không..?"

Mẹ nó.

Yến Thành theo bản năng nhìn tay Giang Ý Văn đang giữ lấy anh.

Giang Ý Văn đối với ánh mắt này cũng ngốc theo, nhanh bỏ tay khỏi người anh, khϊếp sợ nói:"Nhìn cái gì?"

"Bọn họ hỏi cậu có phải yêu rồi không, cậu nhìn tôi làm gì?"

Yến Thành: "Tôi sợ cậu đau lòng."

"..."

Bạn cùng phòng tay ôm đầu:"Cứu với, tôi muốn đi khỏi đây, đây toàn là gay"

Giang Ý Văn càng không hiểu lắm, "Tôi đau lòng cái gì? sao phải đau lòng?"

Bạn cùng phòng nói: "Về sau Thành Thành sẽ không Buff cho cậu, không chuẩn bị tài liệu học, không cùng đánh quái...v..v"

Mẹ nó.

Sao tự dưng trong lòng thấy đau đau.

"Từ từ." Bạn cùng phòng dừng lại một chút gãi gãi cái đầu như ổ gà, rốt cuộc cũng phản ứng lại:"Cho nên như vậy...Thành Thành đang yêu là thật?"

Sáu đôi mắt dán lên người anh.

Yến Thành đối với những ánh mắt như lang như hổ này, từ trong họng phát ra âm thanh thong thả:"Ừm..."

Giang Ý Văn đứng hình.

Hai chân anh ta lụi sơ ngồi thụp xuống trên ghế của mình.

Anh ta mất đi không chỉ là một người bạn cùng phòng, còn có Quái của anh ta.

( * nơi này quải là "Trò chơi đánh quái" Game nào đó )

*

Ngày hôm sau, lúc đi tìm Giang Ý Miên ăn cơm, anh nói tóm tắt qua chuyện này, rồi giương mắt chờ phản ứng của Giang Ý Miên

"Cũng tốt mà". Cô nói: "Nhưng em chưa chuẩn bị tốt, cho bọn họ biết em là bạn gái của anh".

Lúc nói lời này, Giang Ý Miên đón nhận ánh mắt của anh, không trốn tránh dù chỉ một chút, đôi mắt thẳng thắn nói ra sự thật mà mình nghĩ.

Yến Thành không lên tiếng, cúi đầu ăn cơm.

Chàng trai hôm nay mặc một chiếc áo hoodie, màu xanh đen tôn lên sắc thanh xuân dào dạt, tóc đen mắt đen, ngoan ngoãn cúi đầu gắp xương cá, năm ngón tay trắng nõn thon dài ôm lấy chiếc đũa.

Giang Ý Miên nhìn anh đang chuyên chú cẩn thận lựa xương ra khỏi thịt cá, sau đó gắp thịt cá mềm mại sang một chiếc đĩa khác, không nói một lời đẩy tới trước mặt cô.

Mặc dù anh chưa nói lời nào, cô biết tâm trạng anh đang không tốt.

Nhưng Giang Ý Miên thật sự không muốn phiền phức.

Bởi vì người biết càng nhiều, chia tay sẽ càng phiền, huống chi ở giữa còn có anh trai cô, như thế nào cũng sẽ khó xử.

Cô chính là như vậy, xinh đẹp nhưng ích kỷ.

Bởi vì nếu khoe người yêu trên vòng bạn bè, chia tay sẽ lại xóa đi, nên chưa bao giờ đăng gì. Cũng vì khi chia tay thì không còn quan hệ, nên đơn giản là không muốn công khai.

Cô chỉ muốn đắm chìm trong sự vui sướиɠ của tình yêu, một chút khổ sở cũng không muốn.

"Anh không vui sao?". Giang Ý Miên chỉ muốn nói thẳng. So với việc anh đang nghẹn trong lòng không nói ra, không bằng cô hỏi thẳng.

"Một chút." Yến Thành cũng thẳng thắn thành khẩn mà nói:

"Anh cũng đoán được em muốn vậy."

Đúng vậy, thẳng thắn.

Anh chưa yêu ai bao giờ, không hiểu những cô gái loanh quanh lòng vòng, nhưng anh có thể khẳng định một điều, Giang Ý Miên không giống như những cô gái khác.

Người khác sẽ muốn làm cách nào để duy trì một đoạn tình cảm, như thế nào mới không chán ghét nhau, không bị vứt bỏ, luôn hi vọng đối phương sẽ ở lại bên bên cạnh mình.

Vì thế giới trẻ bây giờ luôn muốn lưu lại những kỷ niệm yêu đương trên mạng xã hội, đều lưu lại dấu vết của họ đã từng đi qua, làm hết thảy để giữ được kỷ niệm tình yêu. Chẳng sợ chụp ảnh, cũng dễ dàng xóa bỏ, chẳng sợ lấy lòng hay cố hết sức mình hao phí thời gian vào đó, sau đó cũng có thể thay đổi trong nháy mắt.

Nhưng cô không phải người như vậy.

Cô luôn để đường lui cho chính mình.

Cho người ta thấy được, tới một thời gian nào đó cũng có thể dứt ra và rời đi.