Chương 27: Không may mắn

Giang Ý Miên ở trên xe nũng nịu với Yến Thành một hồi, mới lưu luyến đi về.

Cô đứng ở sân nhà mình nhìn xe anh đi xa, hít vài hơi không khí mới đi vào cửa.

Đã khuya, dựa vào việc nghỉ ngơi ngày thường, người trong nhà chắc đã sớm đi ngủ. Giang Ý Miên thay dép lê ở cửa, đi vào huyền quan, mới phát hiện mẹ cô vẫn đang ngồi xem TV.

Nghe thấy âm thanh, ánh mắt bà nhìn qua, hốc mắt còn chứa tơ máu hồng hồng:" Về rồi à".

"Vâng." Giang Ý Miên trong tay cầm theo bánh kem, "Mẹ còn không ngủ?"

"Con vẫn chưa về, mẹ ngủ sao được".

"Con đã về rồi." Quá muộn, bánh kem đành để mai ăn, Giang Ý Miên kéo tủ lạnh ra bỏ vào, sau đó nói với người phía sau:" Mẹ mau đi ngủ đi".

Mẹ Giang không nói gì, chỉ lẳng lặng xem cô dọn tủ để bánh vào vị trí trống, cẩn thận ngắm nghía. Giang Ý Miên không phải người nói nhiều, làm xong mọi việc liền hướng phòng mình đi.

"Có phải con yêu rồi ?" Mẹ Giang từ phía sau hỏi.

Bước chân Giang Ý Miên dừng một chút, quay đầu lại, không trả lời.

Người phụ nữ trên mặt dấu vết mệt mỏi, diện mạo dịu dàng không che giấu được vẻ đẹp của bà, bà cười cười:"Là chàng trai như thế nào, mẹ gặp được không?"

Không giống với những gia đình khác, Ôn Thanh Dung không quản lý cô nhiều, để tùy ý. Cho dù là việc điểm số, chỉ cần Giang Ý Miên vui vẻ làm tốt nguyên tắc là được.

Nếu tưởng tượng tới ngọn nguồn mọi việc, lại khiến cho người ta chán ghét cùng phiền muộn.

Nhìn người phụ nữ có bảy phần giống với vô, cô cắn chặt khớp hàm kiềm chế lại lời nói khó nghe định thốt ra.

"Không." Giang Ý Miên từ chối kiên quyết.

Mẹ Giang tươi cười cương một chút.

Đã thực hiện được cô lại bổ sung thêm: "Chỉ là chơi chơi."

Vừa nói ra lời này cảm thấy tự vả trong lòng, đau đau, cô bấm móng tay vào lòng bàn tay. Cô cũng chẳng có tâm tư phân biệt, nói dối để lừa gạt, nhưng vẫn yêu cầu mình phải bình tĩnh.

*

Ngày hôm sau, sáng sớm lại mưa phùn, có sương mù làm hơi ẩm lan tràn, không khí cũng có mùi uể oải ẩm mốc. Giang Ý Miên ngủ cả buổi sáng, đúng lúc tới tiết của giáo viên chủ nhiệm, đi tới hỏi cô có phải bị ốm hay không, cô thuận lý nói mình không thoải mái, vì vậy thành công bỏ vài tiết học.

Giữa trưa tan học, bạn thân tới tìm cô có muốn ra ngoài kiếm gì ăn không. Đồ ăn trong trường thật chán.

"Nhà ăn dạo này tới cẩu còn chẳng buồn ăn."

"Vậy cậu đi mua, thuận tiện mua cho tớ một phần".

Bạn cô mắt trợn trắng, "Cậu đừng có lười tới như vậy, cùng đi, cùng đi."

Loại chuyện trèo tường cao trung Giang Ý Miên làm không ít, nhưng tới cao tam thì hạn chế hơn, tập trung vào việc học nhiều hơn.

Hai người bước đi cẩn thận, vì không muốn bị bắn nước mà bước chân cũng chậm .

"Dạo này chăm chỉ quá, định thi đại học ở đâu?"

Cách đây không lâu, trước đó có người hỏi qua cô vẫn đề này. Giang Ý Miên tay cắm trong túi áo không nói lời nào, một người là bạn trai, một người là bạn thân chơi cùng mấy năm, thân phận khác nhau, cô cũng tùy ý một chút.

"Còn chưa biết."

"Sẽ không phải là trường anh trai cậu đang học chứ? tớ nghe nói quân sự Đại Học A huấn luyện khá nghiêm khắc".

Nhớ tới năm đó Giang Ý Văn kết thúc quân sự trở về tới nhà, anh ta mệt nửa sống nửa chết, Giang Ý Miên khóe miệng cong lên, bật cười ra tiếng. Vóc dáng cô không tính là quá cao, chỉ sở hữu ba vòng tương đối xuất xắc, so với chuyện phát dục như nam sinh bên cạnh thì vẫn còn kém một chút. Bạn học của cô cầm ô, che nhiều hơn về phía cô một chút.

"Chắc là không." Cô nói, "Tớ biết rõ năng lực của mình, chỉ vào được một trường đại học bình thương là tốt rồi".

"Cậu lại khiêm tốn, nỗ lực hơn đi, không phải là không được".

Bọn họ đã sớm trở thành bạn bè, cho nên trình độ của Giang Ý Miên cậu ta hiểu hết. Không có gì là cô không làm được, chỉ là có muốn làm hay không. Đã tới khu phố ăn uống, Giang Ý Miên đang xem muốn ăn cái gì.

"Không được." Cô đi về hướng một nhà cơm chiên Dương Châu, giơ hai ngón tay với lão nhị, ý nói hai người: "Tớ không muốn mình vất vả như vậy".

Đây là lời nói thật.

Giang Ý Miên không có kế hoạch gì lớn lao, viết ý muốn học trường đại học bình thường vào báo cáo còn tùy tiện điền đại, làm cho chủ nhiệm lôi ra ngoài làm một tràng tư tưởng giáo dục.

Bạn học thu ô ngồi xuống, lão nhị cầm cái rẻ lau lại lau lau mặt bàn.

"Cậu thật là lười, một mục tiêu cũng chẳng có".

Giang Ý Miên hừ một tiếng coi như trả lời.

Bạn cô thở dài, như lão già trong nhà hận rèn sắt không thành thép: " Tính này là do gia đình ảnh hưởng, nhưng cậu không thể mãi như vậy".

"Tớ như thế nào?"

"Không có cảm giác gì" Bạn cô nói, "Giang Ý Miên, tớ cảm thấy cậu như thiếu thiếu cái gì đó, làm bất cứ chuyện gì đều tùy tâm sở dục, nhưng không có tự tin, có làm được hay không, đều không quan trọng".

"Bởi vì cậu cảm thấy, không có ai chờ mong mình".

Cô vẻ mặt vô cảm, "Ừ ừ, cho nên, cậu ăn cái gì?"

Cô lấy thực đơn đẩy qua, làm bộ không nghe thấy bạn học thở dài, nâng má nhìn nước mưa rớt xuống bên ngoài cửa, có vào người đi qua, dẫm chân lầy lội. Những lời này cô nghe quá nhiều, cho nên cũng tê liệt. Bạn cô nói cũng có ý tốt, cô cũng biết vấn đề của chính mình ở đâu.Nhưng là đã khắc vào trong xương tủy, thành thói quen sống, không biết nên sửa như thế nào.

Nêu bạn làm bài theo công thức, tuy rằng có kết quả, không linh hoạt nhưng có tác dụng, có thể đại đa số người dưới tình huống đó sẽ đạt được điểm cao, sao lại vứt bỏ công thức đó?

Không phải không biết bản thân mình không đúng, mà là quay đầu lại quá khó.

"Phải có một người xuất hiện ở trong cuộc sống của cậu, sau đó sẽ thay đổi cái tính này. Làm cậu cảm thấy, à, hóa ra trên thế giới, tình yêu, việc học hành, còn có thể là như thế này."

Giang Ý Miên đảo đĩa cơm rang, nghe được muốn cười: "Rất nhàn nhỉ, xem phim tình cảm nhiều đúng không?"

Thấy thái độ mình chẳng sao cả, bạn cô không lên tiếng nữa, đúng là chẳng thú vị. Lại có mấy khách hàng từ ngoài cửa tiến vào, chủ quán thét to hai tiếng, vợ ông chạy ra tiếp đón đưa người ngồi vào bàn. Nghe được tiếng người cười nói, khách quen thuộc bắt chuyện vài câu, nhất thời tiệm cơm nhỏ âm thanh nổi lên bốn phía.

Bạn học đang xem TV cách đó không xa, có trận bóng, ăn một miếng xem hai phút, đấm vào bàn tức giận.

Vì thế âm thanh Giang Ý Miên lẩm bẩm cũng chôn vùi theo những tiếng ồn.

"Tôi không phải một người may mắn"

Tin vào tình cảm, cũng tin tưởng con người.

Nhưng mình không may mắn.

*

Các bộ môn chú ý, bắt đầu chôn tuyến. Ta thực thích chôn một đống vấn đề sau đó bùng nổ, sau đó khai ngược, hắc hắc hắc hắc.