Chương 36: Nɠɵạı ŧìиɧ

Cũng may sức Giang Ý Miên dẻo dai, hơn nữa đã ăn được bát cháo, mồ hôi cũng đã thoát ra, ngày hôm sau đo nhiệt độ đã không còn sốt. Quần áo cô mang theo hầu như đều lộ vai và chân, vốn dĩ muốn đi du lịch sẽ trang điểm đẹp một chút, cùng anh bạn trai đẹp trai yêu đương, kết quả không nghĩ tới lại bị sốt.

Yến Thành muốn cùng cô ở tại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng không lay chuyển được, đành phải dùng áo khoác của mình bọc người cô kín mít. Mấy ngày nghỉ quốc khánh bạn thân không thấy cô đâu, hỏi mới biết cô cùng bạn trai đi du lịch, lúc này đang nháo nhào hỏi thăm tình hình. Giang Ý Miên tiện tay chụp một tấm ảnh phong cảnh vừa đi qua, còn chụp ảnh tự sướиɠ hai người.

"Có bạn trai đẹp trai như vậy."

"Ha ha ha ha ha!"

"Sao cậu tìm được bảo bối đó ở đâu vậy, anh ấy có anh trai hay em trai không?"

Giang Ý Miên cũng nói đùa"Có một cậu em trai năm tuổi, đang ở nhà trẻ đấy".

Bạn thân: "Tớ có thể chờ hai mươi năm."

"..."

Đầu kia còn đang lải nhải không ngừng, Giang Ý Miên cũng đã tắt điện thoại cất vào trong túi.

Hôm nay bọn họ muốn đi hái dâu tây.

Mùa này vẫn cách mùa dâu một thời gian nữa, quả vẫn còn chưa chín hẳn. Nhưng ai tới đây cũng có phải ăn quả đâu, chỉ muốn tham quan mà thôi.

Lúc trở về Giang Ý Miên thấy nhà ăn vẫn kín người, nhưng nhìn tâm tình cô đang rất tốt, dù có đông đúc hay mệt mỏi cũng không sao. Yến Thành cũng tùy theo ý cô vui vẻ.

Chờ tới lúc đến đại sảnh khách sạn, thời gian đã gần mười giờ. Lúc này màn đêm đã yên tĩnh lại, vẫn còn khá nhiều người, bốn phía cũng hơi ồn ào một chút.

Lúc Yến Thanh đang kéo cô đi, bên cạnh có người nói:"Thật là thảm, vợ cả chạy tới khách sạn bắt tiểu tam kìa".

Giang Ý Miên đưa mắt, liền thấy hai người phụ nữ quần áo xộc xệch, biểu tình trên mặt rất xấu, một người đàn ông tuy vẻ mặt buồn bã nhưng quần áo vẫn rất tốt, đối mặt với tình huống mình bị bắt gian cũng không tỏ vẻ hoảng hốt. Tốn vài giây, đại khái cô đã hình dung được cuộc ẩu đả. Đơn giản là chồng đi công tác, mang theo tiểu tam đi cùng vui vẻ hạnh phúc, vợ ở nhà phải làm việc nhà chăm lo cho con cái. Đây là chuyện bình thường của xã hội, trong phim thần tượng cũng có.

Lúc tiếng thang máy vang lên, Yến Thành nhìn người bên cạnh qua ánh sáng phản quang trên cửa thang máy, Giang Ý Miên cười cười không rõ ý tứ, âm thanh mê hoặc nói: "Cười cái gì?"

"Nhớ lại một số việc".

Cô tự nhiên khoác tay lên cánh tay anh, dán người vào người anh. Như muốn kể chuyện xưa, về một người nào đó chẳng liên quan, không hề giữ ý:

"Ngày trước em cũng có bạn trai cũ, nɠɵạı ŧìиɧ, bị em bắt được".

"Anh đoán được không? cậu ta và người đàn ông kia giống nhau, mặt đều không chột dạ hay hoảng hốt, không thấy sự việc này nghiêm trọng, còn nói với em một câu mà hiện tại nhớ rất rõ".

Giang Ý Miên nhướn mày, ý cười trào phúng, nhìn không hề có cảm xúc:

"Cậu ta nói, là đàn ông trong xã hội, ai rồi cũng sẽ phạm sai lầm".

Cô vừa nói xong, cửa thang máy mở ra. Yến Thành một tay mở cửa phòng, một bên hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó em cùng cậu ta chia tay, xóa hết những trạng thái yêu đương, xóa sạch mối quan hệ, trả lại tiền hoa, quà cho cậu ta, thanh toán xong tất cả".

"Vậy em có đau lòng không?"

"Đau lòng?" Giang Ý Miên đi vào cửa trước, bước chân hơi dừng lại:

"Từ trước tới nay em sẽ không vì người không đáng mà đau lòng".

"Cậu ta không thể chung thủy đối với em, nếu không bị bắt tại trận thì sớm muộn cũng bị em đá. Từ ngày đó cũng không nhớ được người này, lúc đó cũng không muốn ai ở trước mặt em nhắc tới tên, hay trách móc cậu ta".

Rõ ràng đang mặc áo khoác của anh, người nhỏ nhắn như vậy, nhưng lời nói ra cứng rắn lạnh nhạt, giống như một khối bàn thạch khi bị gió thổi vào sẽ tạo ra vô số lỗ thủng.

"Bởi vì em biết, làm một người khó chịu nhất, không phải là trách móc, mà là quên đi".

Yến Thành ít khi không trả lời lại lúc cô nói gì đó, nhưng thời điểm này, vậy mà anh không nói nên lời.

Giang Ý Miên mở tủ lạnh cho dâu tây mới hái vào, quay ra phát hiện anh vẫn đứng ở ngưỡng cửa, cô nghĩ lời nói của mình làm anh cảm thấy nguy cơ, vội vàng đi tới tươi cười kéo anh vào phòng.

"Anh yên tâm, bảo bối à. Chỉ cần anh không phạm vào điểm mấu chốt của em, làm ra chuyện ghê tởm nào đó, em sẽ không đề nghị chia tay".

Cô nhón chân hôn lên má anh, nhưng vì chiều cao chênh lệch chỉ hôn tới cằm, mắt tràn đầy lưu luyến.

"Đừng lo lắng".