Chương 35: Ủ chín

Tấm bình phong ngăn trở tất cả tầm mắt và phong cảnh bên trong, nhưng không ngăn được hơi nóng cùng tiếng nước lạch bạch.

Bên trong suối nước nóng, hai thân hình trần trụi dây dưa ở bên nhau, làn da màu lúa mạch của người con trai khác hẳn với làn da trắng lõα ɭồ của cô gái, nửa thân trên còn treo tấm vải mỏng manh, dính vào da thịt, tạo ra một sự quyễn rũ mơ hồ.

"A a... ưʍ..."

Giang Ý Miên vểnh chiếc mông trắng nõn, bị anh thúc vào đỉnh tới bụng nhỏ hơi đau, dươиɠ ѵậŧ lại phình to hơn, lấp đầy đè ép cửa huyệt, mỗi khi đâm vào có thể mang tới một trận kí©h thí©ɧ cùng kɧoáı ©ảʍ. Phần thân lộ ra ở trong nước bị nhuộm thành một màu hồng xinh đẹp, nhìn như một khối ngọc hảo hạng, chỉ là mặt trên có những dấu vết đỏ, vừa chói mắt lại ám muội.

Hai vυ" theo nhịp dập của Yến Thành chọc vào rút ra bị xóc nẩy tưng tưng, sau đó bị bàn tay nóng bỏng tiếp được, xoa bóp thô bạo. Phía dưới huyệt động bị đâm tới mở rộng, hoa môi sưng đỏ lên, vẫn đang cắn nuốt cái cán thô to.

"Có phải chọc vào quá sâu rồi không ?"

Hình như câu hỏi pha thêm sự giả dối, từ trong miệng anh nói ra giống như một câu hỏi rất thành thật.

Hoàn cảnh là lộ thiên, anh chà đạp thân thể cô, tất cả đều làm cho thể xác và tinh thần của Giang Ý Miên đạt tới đỉnh cao, cảm giác sợ bị người khác phát hiện cùng cảm xúc thỏa mãn đan xen đánh úp tới, cô bị chọc tới hai môi run rẩy, chỉ có thể rêи ɾỉ, không nói được một lời. Yến Thành nhìn đôi mắt thất thần của cô, bộ dạng tràn ngập du͙© vọиɠ, ánh mắt anh nóng lên.

"Nhìn dáng vẻ này thì đúng rồi."

Bị đâm cho sướиɠ.

Anh rũ mắt nhìn tới nơi hai người đang giao hợp, nơi đỏ bừng như quả đào chín, muốn cắn vào một cái, nhịn không được càng chảy nước miếng.

Càng phấn nộn, càng muốn cho người khác tưởng rằng quả đào đã được ủ chín.

Yến Thành chỉ cảm thấy mấy năm nay ở trong nhà cùng trưởng bối bái Phật, niệm khinh từ khi còn nhỏ, tất cả chỉ là uổng phí, những tính tình ngông cuồng của thiếu niên đều đã thu liễm lại không ít, nhưng chuyện này không chịu được một cơn gió thổi, bẻ gãy, kɧoáı ©ảʍ đã nghiền nát, làm anh hoàn toàn bị phá hủy.

Nếu yêu là như thế này, tính tình này bị hủy diệt, anh cũng nhận.

Anh chỉ nghĩ tới hung hăng chiếm hữu Giang Ý Miên.

Âm thanh của cô mềm mại câu người, nhất thời gọi tên anh, nhất thời lại gọi anh trai, lúc làʍ t̠ìиɦ những từ ngữ bình thường không nói đều nói một hồi, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.

Yến Thành nhắm mắt lại, cảm nhận được huyệt thịt co rút lại, bị dòng nước ấm bao vây, cô vừa nóng lại vừa mềm, câu lấy anh tiến vào. Cô gái nhỏ không để ý mà cong mông đón lấy anh, miệng không ngừng vừa khóc sướt mướt nói: "Không được...bị đâm hỏng mất".

"Ăn xong đi"

Ngữ khí không được xía vào chuyện tốt làm Giang Ý Miên run lên một chút, hít vào một hụm khí:"Thật mạnh..."

Cự vật dữ tợn thô to xẹt qua bắp đùi cô, mang ra dịch nhầy dính dính, đùi bị anh nâng dậy, tiếp tục thọc vào bên trong huyệt. Biết chính mình tàn nhẫn, lưỡi mềm mại lưu luyến trên da thịt, nhẹ nhàng liếʍ láp, dùng đầu lưỡi đảo quanh khıêυ khí©h lấy lòng cô.

Trận đánh kết thúc bằng việc khá hài hước là Giang Ý Miên không chịu được mà hắt xì một cái, sau đó qua loa cho xong, tất nhiên, nửa đêm cô đã sốt cao.

Cô gái nhỏ được bọc chăn ôm lấy, chờ bác sĩ trong khách sạn tới xem.

Người nọ lúc trước quá mức bao nhiêu, lúc này xoắn xuýt lấy khăn nóng lau mặt cho cô.

"Anh thật xấu."

Đầu óc cô bị nhiệt hun nóng có chút không tỉnh táo, cả người đau nhức, chân nâng lên một chút cũng thấy không có lực, hiện tại, tầm mắt cũng mơ hồ, nhìn thấy Yến Thành mang theo khuôn mặt áy náy cùng bất an, lời nói không dễ nghe mơ hồ cũng muốn nói ra. Anh lúc nào cũng khoan dung nhẫn nại, tính tình này thì nói gì đi nữa cũng như muối bỏ biển. Yến Thành nắm bàn tay nóng bỏng của cô, sờ tới sờ lui: "Anh là người xấu". Thẩm phán phán tội muốn nghi phạm sẽ có quá trình phản kháng giãy giụa, nhưng đáng tiếc anh cứ như vậy dứt khoát nhận tội, làm người ta chỉ muốn tha thứ.

Giang Ý Miên hừ hừ hai tiếng, nói muốn đi ngủ.

Nhưng tay vẫn không rút về, để tùy ý anh hôn xong mu bàn tay, sau đó lại liếʍ hôn vào lòng bàn tay. Ngoan ngoãn như một chú cún đã làm gì sai.

Chỗ nào cũng thấy khó chịu, cơn buồn ngủ đánh úp lại, nhưng tinh thần thì cảm thấy có chút vui vẻ, Giang Ý Miên mơ màng không sâu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bác sĩ đang dặn dò.

Ví như là, tinh lực trần đầy thì phải tiết chế, đặc biệt thời tiết như bây giờ, cảm mạo phát sốt cũng không tốt lắm.

"Bạn gái bị bệnh, không phải khổ sở là vì cậu sao?"

Giang Ý Miên nghe vậy cũng thấy không có gì, chỉ là Yến Thành chột dạ, biểu tình trên mặt không thay đổi, nhưng thật sự thì sau tai đã đỏ lên một mảng. Tiễn bác sĩ ra khỏi cửa, anh trở về đầu giường, nhìn Giang Ý Miên vừa nhắm vừa mở to mắt, như một bông hoa héo rũ.

"Có muốn ăn chút gì không?"

"Không muốn."

"Uống tí cháo đi, lúc chiều em có ăn mấy đâu."

"Em nói không muốn ăn."

Người bị bệnh nên tính tình hơi nóng nảy, Giang Ý Miên trở tay dùng gối đầu che mặt mình, bộ dáng không muốn nói chuyện.

Yến Thành không có cách nào đối với cô, chỉ có thể kéo chiếc gối che mặt cô xuống, sợ cô buồn chán. Sau đó quay đầu vào bếp, nguyên liệu chỉ nấu được cháo ngao. Loanh quanh chăm sóc xong một hồi, ăn cháo xong đã ra mồ hôi, anh thay quần áo khác cho cô, nhìn phong cảnh tốt đẹp trước mắt, rốt cuộc cũng thấy mình vô tâm vô tình.

"Anh thật không biết kiềm chế." Giang Ý Miên đã ăn no bụng, khôi phục chút sức lực, bắt đầu vấn tội:

"Cũng chỉ là một cái áo tắm, anh cứ như vậy như vậy, em sao còn dám mặc nữa."

A, còn có lần sau.

Vậy là tốt rồi.

Yến Thành: "Nếu mặc vài lần nữa, sự kí©h thí©ɧ hạ thấp được tính khó nhịn của anh thì tốt rồi."

"..."