Chương 40: Thành nhãi con

Mấy người họ chơi thân ở trường. Tuy rằng lên đại học đều đã trưởng thành, có công việc, sự nghiệp riêng của mình, cũng không ảnh hưởng tới việc cùng nhau qua lại thân thiết.

"Thời gian này bọn tôi làm một dự án khoa học kỹ thuật, đã giành được giải nhì". Có người tay vừa mở rượu vừa nói:"Nên muốn chúc mừng một chút, hơn nữa cũng lâu lắm rồi mới gặp được Thành nhãi con, cùng đến đây chờ cậu tan tầm".

Giang Ý Miên đang nhận bát đũa sạch từ tay Yến Thành, nghe được từ "Thành nhãi con" cô hơi run rẩy một chút.

"Con trai các anh đều gọi nick name của nhau như cute vậy sao?..."

Anh đỡ tay cô, da thịt chạm vào nhau, thần kinh Giang Ý Miên lập tức căng thẳng, khẩn trương liếc nhìn anh trai cô một cái.

Chỗ ngồi của Giang Ý Văn cách một người bạn cùng phòng của anh. Đối diện có người đang nói chuyện, anh trai ngậm điếu thuốc khóe miệng cười cười, căn bản cũng không để ý tới phía này.

Giang Ý Miên thở dài một hơi.

Yến Thành thấy dáng vẻ cô đứng ngồi không yên, cười một tiếng: "Bạn thân thiết sẽ gọi thân mật như vậy".

Giang Ý Miên gật gật đầu, "Giống như em gọi anh là bảo bối, đúng không?"

Chàng trai không đáp, tay dưới bàn nhẹ véo tay cô.

Giang Ý Miên bất ngờ bị véo, giật mình kêu, "A" một tiếng.

Người ngồi bên cạnh quan tâm cô: "Làm sao vậy, em gái?"

Giang Ý Miên cười ha ha, mặt không đổi sắc nói:"Bị tĩnh điện".

Cô nói muốn ngồi cạnh Yến Thành, chẳng qua chỉ vì khúc nhạc đệm phát sinh lúc đó mà thôi.

Còn bây giờ thật sự đã ngồi cùng nhau, cô cũng ngại dính người, nếu vậy anh trai sẽ phát hiện ra gì đó,sẽ gây ra một hồi náo động. Anh trai cô cũng là người tính khí thất thường, dễ nổi nóng, vì vậy cô cũng không muốn làm ra chuyện xấu gì.

Yến Thành làm việc riêng, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với cô.

Cho tới lúc đồ ăn được dọn lên. Giang Ý Miên cũng không chủ động nói chuyện gì nữa, đều nghe bọn họ nói.

"Giải thưởng này thật ra có giá trị rất cao". Có người thở dài :"Đáng tiếc là không thể đoạt giải nhất, nếu không đã mở một bữa ra trò".

Giải thưởng càng cao, tiền thưởng càng nhiều, hồ sơ cũng càng trở nên đẹp đẽ. Bọn họ là những người trẻ tuổi ngày ngày cắm đầu vào phòng thí nghiệm một thời gian dài ở trường, hiện tại đã có kết quả, tuy rằng không tồi nhưng cũng có điểm không dễ chịu.

"Giải nhì cũng không tồi." Giang Ý Văn hút một ngụm thuốc lá nói:" Năm nay có đối thủ từ cao trung tham gia NAQT, đại thần vật lý, chúng ta cũng không thể win nổi".

"Bất quá lần này đã đoạt giải, không biết phía trường sẽ khen ngợi như thế nào".

"Có thể khen như thế nào? trao cờ thưởng, viết bài văn thông báo dán lên, xong việc".

"Ngày trước có đội đoạn giải ba, nghe nói giáo sư còn nhắm mắt mở mắt cho qua một môn chính quy".

"Oa, vậy thì cũng sướиɠ còn g?" .

Người bạn nọ sửng sốt:" Mẹ kiếp, điểm cao nhưng năng lực kém, đây muốn cao cả hai, hiểu không?"

"A đúng đúng đúng."

"Điểm vi phân và tích phân cao phải hai năm hahaha".

Giang Ý Miên ngoan ngoãn ăn đồ ăn, rồi đưa nước lên uống một ngụm, lát sau cảm giác đã no căng. Mắt cô xoay chuyển, tò mò liếc trộm Yến Thành.

"Bọn họ đạt giải thưởng gì?"

Âm thanh cô nói hơi nhỏ, Yến Thành chỉ có thể nghiêng đầu qua trả lời:"Một cuộc thi khoa học kỹ thuật, giải toàn quốc".

Cố gái nhỏ cái hiểu cái không "A" một tiếng, rồi lại hỏi: "Rất lợi hại sao?"

Nếu nói kiến thức quá chuyên nghiệp chắc cô cũng không hiểu, yến Thành nghĩ ngợi, vươn mấy ngón tay:"Bọn họ đạt giải được bây nhiêu tiền thưởng".

Giang Ý Miên há miệng ngây ngốc.

"Anh trai của em cũng có phần chứ?"

"...?"

Anh cười, "Sao cậu ta lại không có phần, em nghĩ vì sao hôm nay lại tới đây ăn cơm?"

Giang Ý Miên cảm giác nhận thức của mình phải thay đổi thôi.

Ánh mắt cô dịch sang người Giang Ý Văn, nhìn anh trai mình rồi đánh giá từ đầu tới đuôi. Vất vả lắm mới tiếp nhận được, ngày thường ở nhà, ngủ tới trưa ba sào, tỉnh dậy thì chơi điện tử, cư nhiên lại có một mặt sự thật này.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cô nhìn bộ mặt đáng ghét mà mình đã nhìn tới phiền chán mười mấy năm, tự dưng lại thấy đẹp hơn.

Có lẽ là ánh mắt này quá nóng rực, tay anh trai cô đang nhả khói ngừng một chút, thong rong nhìn sang.

Giang Ý Văn sống hai mươi mấy năm, biết rõ em gái mình từ trong bụng mẹ đã như thế nào, nhưng cũng không hiểu được biểu tình này của cô, chưa gặp lần nào.

Hai mí mắt anh giật giật.

"...nhìn cái gì?"

Vốn đã quá quen thuộc với cách thức nói chuyện với nhau, chẳng sợ Giang Ý Miên sẽ nói một câu tiếp theo"Trên mặt anh có phân", nếu vậy anh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng cố tình, ánh mắt Giang Ý Miên sùng bái, tràn ngập ánh sáng, nhìn anh, nói một câu:

"Anh trai, đúng là soái ca"

Giang Ý Văn: ?????