Chương 41: Tôi không tiếp nhận từ bạn bè thành em rể.

Ăn cơm xong nhóm người cảm thấy nhàm chán, tính đi tiệm nét chơi game, đã lâu họ không chơi cùng nhau.

"Gần đây tôi luyện chơi Ezreal, anh đây sẽ dạy cho cậu ngược chúng nó một trận".

Người nọ đang bị khoác vai vẻ mặt ghét bỏ:"Chẳng ra gì, anh hùng mà tôi thích đã nã chết rồi, đúng là cùi bắp".

"Lăn đi."

Giang Ý Văn nói: "Các cậu đi trước đi, tôi gọi xe cho con bé về đã".

Mọi người đều chú ý về phía này, da đầu Giang Ý Miên tê dại. Nếu không phải sẽ hỏi chuyện cho ra nhẽ, chắc chắn Giang Ý Văn đã vứt cô lại chỗ này, đưa hai trăm để cô gọi xe tự về.

"Được, tới giao lộ phía trước, chờ cậu".

Giang Ý Văn vẫy tay hôn gió.

Giang Ý Miên chút nữa thì nôn ra cơm vừa ăn xong.

Anh biểu tình không tốt: "Làm sao? Sợ bị đánh?"

Mấy người thưa thớt cười ra tiếng.

Giang Ý Văn đang muốn nói gặp lại sau, móc di động ra đặt xe, Yến Thành đột nhiên nói:"Tôi không đi".

"A?"

"Thành nhãi con, thành nhãi con, cậu không phải sợ ba chứ?"

"Gần đây tăng ca liên tục, nếu đi cả đêm thì mẹ tôi chém".

Bạn bè còn vội vàng thi đua, anh đã không báo danh, đi theo giáo sư bàn chuyện công việc, thời gian không xắp xếp được, không muốn chạy đi chạy lại nên dạo này đã về nhà ở. Tình huống nhà Yến Thành ra sao mọi người đều biết, vì vậy cũng không nhiều lời.

"Được rồi, lần tới đi."

Một đám người đi rồi, còn họ ở lại ven đường gọi xe. Giang Ý Văn ngẩng đầu lên mới phát hiện bên cạnh nhiều thêm hai người. Trừ Yến Thành ra còn một anh bạn cùng phòng khác, chính là người ngồi ở bên cạnh Giang Ý Miên lúc ăn cơm. Anh ta rít điếu thuốc, thấy ánh mắt nghi hoặc của Giang Ý Văn, giải thích:"Uống nhiều quá, hóng gió hút thuốc, tỉnh đã".

"Ừm."

Không biết làm sao, con đường này xe cộ qua lại rất ít, gọi xe bằng phần mềm cũng không ai nhận đơn. Tính Giang Ý Văn nôn nóng, mắt đã không còn kiên nhẫn.

"Để tôi đưa em ấy về" Yến Thành nói: "Tôi không uống rượu, thuận tiện lái xe."

"Làm sao thế được, nhà tôi cũng xa chỗ này".

"Cậu đưa tài xế cũng không ít tiền". Anh nói" Hôm nay ăn cơm tôi còn không phải chi, coi như có đi có lại".

Giang Ý Văn trầm mặc vài giây, răng liếʍ hàm sau, nhìn em gái đang rụt rè đứng ở bên.

Được.

Còn biết sai rồi.

Biết không thể từ chối nữa, anh cũng lười hỏi. Xua xua tay:"Vậy cậu đưa nó về đi".

"Đi thôi."

Giang Ý Miên trông giống như chú gấu bông ngoan ngoan, đứng ra hai bước cúi đầu: "Vậy em về trước".

Anh trai cô không kiên nhẫn:"Nhanh đi, thấy mày anh cũng đau hết cả mắt".

Cô quay ra anh bạn cùng phòng kia vẫy vẫy tay:

"Chào anh, hẹn gặp lại nhé".

Nhìn thân hình một cao một thấp đi xa, anh bạn cùng phòng ý vị không rõ ràng cười một tiếng.

"Đáng yêu ghê, cô gái vẫn còn nhỏ"

"Đấy là bởi vì không phải em gái của cậu". Giang Ý Văn nóng nảy, hít mây nhả khói:"Nếu lớn lên ở nhà cậu, cậu sẽ biết vì sao nhọc lòng".

Bạn cùng phòng hỏi: "Em ấy có bạn trai không?"

"Cậu mà cũng sẽ hỏi à."

Giang Ý Văn nghiến răng, "Bạn trai con bé so với anh em nhà cậu khéo nhiều hơn đấy".

"..."

"Tôi nói là, hiện tại có không?"

"Tôi đâu biết, không phải mỗi ngày đều xoay quanh nó".

Nhưng lạ, xác thật gần đây không thấy Giang Ý Miên nói chuyện yêu đương gì. Ngày càng lớn, em gái lớn hơn cũng ngại chia sẻ cùng anh trai. Giang Ý Văn bực bội gãi đầu:

"Tôi cũng không quản".

Bạn cùng phòng nói, cô và Yến Thành đi cùng nhau có cảm giác rất xứng đôi.

"Dừng, tôi không tiếp nhận được chuyện bạn bè biến thành em rể."

"Vậy còn để người ta đưa về?"

"Đây không phải cậu ấy nói sao, làm người nên có đi có lại, tôi cũng không ngại từ chối".

Giang Ý Văn cảm thấy mình làm chuyện này khá tốt, bạn bè thân quen ở chung cũng nên như vậy, không nợ nần gì nhau, anh em tốt.

"Huống hồ, tôi cũng không cảm thấy con bé có thể bắt được cậu ấy".

"..."

Bạn cùng phòng hút xong một điếu thuốc, nhỏ giọng mắng, đồ ngốc.