Chương 42: Bánh kem

Giang Ý Miên ngồi một lúc, mới phát hiện Yến Thành không bấm hướng dẫn đường đi trên bản đồ.

"Không phải nói muốn ăn ngọt sao?" Anh nhìn thời gian:

"Hiện tại chắc vẫn còn tiệm bánh kem mở cửa".

Đó là lúc chờ đợi anh đã thuận tiện gửi tin nhắn như vậy, không nghĩ đã ăn uống rượu vào ba tuần, mà anh vẫn còn nhớ đến. Giang Ý Miên không nói chuyện, ngón tay đặt trên đai an toàn, đầu ngón tay gõ nhịp theo tiếng đàn dương cầm đang bắt đầu vang lên.

Cửa sổ xe đang hé mở, gió mát chậm rãi lùa vào, không đến mức quá lạnh, càng làm người ta thêm thanh tỉnh. Cảnh đêm bên ngoài nhanh chóng xẹt qua, tiết tấu âm thanh vang lên, đèn đường và kiến trúc phố xá lui lại phía sau.

Giang Ý Miên không tự giác mà hát theo vài câu, bỗng dưng phát hiện một vấn đề.

"Sao mấy bài này quen tai thế?"

Mỗi một bài cô đều đã nghe qua.

"Bời vì mấy bài này vòng bạn bè của em, và em đều chia sẻ" Yến Thành nghiêm túc lái xe, đôi mắt nhìn thẳng phía trước:

"Anh lưu lại, làm thành một list".

"A."

Miệng Giang Ý Miên khẽ nhếch, trái tim không chịu nổi đập thình thịch, hơn nữa ngày càng nhanh hơn.

Yến Thành thấy cô không nói, liếc một cái, vừa lúc nhìn phía bên kia đường có một tiệm bánh ngọt, vẫn còn sáng đèn.

Anh sang đường đỗ xe, vỗ vỗ đầu cô, đem suy nghĩ đang đình trệ kéo trở về.

"Xuống xe, đi vào xem còn bánh mà em muốn ăn không".

Lúc đẩy cửa vào, thái độ chủ quán còn đang ngoài ý muốn, nhìn tới một đôi tuấn nam mỹ nữ thì mắt sáng rực lên, không nghĩ muộn thế này còn có người đến mua bánh.

Bánh có sẵn đã hết, thừa lại cùng đã xử lý, cô nói ngại quá xin lỗi.

Cô gái nhỏ biểu tình ánh mắt xụp xuống, tuy không quá rõ ràng, nhưng chàng trai bên cạnh đã nhận ra, duỗi tay sờ sờ đầu cô. Ngẩng đầu nhìn về phía chủ tiệm, hỏi, không còn dư lại chiếc nào sao? giống như bánh quy, hay đồ ngọt linh tinh.

Trong lòng chủ tiệm đã được tưới một trận gió lớn ngọt ngào, có chàng trai nào vừa đẹp trai còn ôn nhu như thế này sao?

Cô lắc lắc đầu:"Đã không còn, chúng tôi đã làm trong dự tính, không thừa. Nhưng tôi đang chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, nếu anh không ngại giá cả cùng thời gian chờ đợi, tôi có thể làm một cái".

Còn không đợi Yến Thành lên tiếng, Giang Ý Miên liền lắc đầu, "Không cần ạ, cảm ơn."

"Em không muốn ăn, hay sợ phiền?" Anh hỏi.

"Sợ phiền. Không phải mai anh muốn về trường sao? dậy muộn sẽ không kịp?"

"Em không cần suy nghĩ việc đó." Yến Thành kéo cô ngồi xuống, quay đầu nói: "Phiền cô làm cho chúng tôi một cái, không cần quá lớn, giống như bình thường là được".

Chủ tiệm gật gật đầu,hỏi qua khẩu vị, xoay người vào sau bếp.

"Anh thật là hư." Giang Ý Miên ghé vào trên bàn, mặt vùi vào trong khuỷu tay, "Đến lúc đi học ngủ gật, hay đi làm phân tâm, có phải trách em làm ảnh hưởng tới anh".

Trên bàn có trà Ô Long nóng, anh rót hai cốc.

"Anh không nghĩ như vậy" anh đưa cốc trà nóng qua: "Đây là quyết định của anh."

Hơi nóng hương đào ngọt ngào của trà Ô long bay lên lượn lờ trong không khí, Giang Ý Miên uống một ngụm, xuyên qua lớp sương mù, nhìn gương mặt mông lung của Yến Thành trở nên ôn nhu.

"Là anh muốn Miên Miên nửa đêm ăn bánh kem cùng, nếu muốn trách thì trách anh".

"..."

Giang Ý Miên chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, ấp úng nói:"..sao bỗng nhiên gọi em như vậy".

"Lúc trước nghe anh em gọi điện thoại cho người nhà, lúc nhắc tới em, gọi như vậy".

Anh suy tư một lúc: "Không thể gọi như vậy sao?"

"..."

Chỉ thấy một cảm giác mê mẩn bay lên.

"Tùy anh"

Cô chỉ trả lời cho có lệ, vùi đầu uống trà.

Chủ tiệm làm rất nhanh, nửa giờ sau, một chiếc bánh kem nho nhỏ đơn giản đã được bưng lên. Cô dùng tạp dề xoa xoa tay: "Thật ngại quá, thời gian hơi vội, khả năng nhiều chi tiết làm không được tốt".

Giang Ý Miên xua xua tay, ăn ngon là được.

Chủ tiệm đem đưa bánh kem tới rồi về sau quầy thu ngân ngồi. Giang Ý Miên cầm chiếc dĩa nhỏ quệt mặt bơ ăn, ăn được một nửa, ánh mắt nâng lên.

"Anh không ăn sao?"

Yến Thành lắc đầu, "Anh không thích ăn ngọt lắm."

Mặt Giang Ý Miên hơi ỉu xìu :

"A, nói vậy vẫn là em phiền anh chậm trễ thời gian ngủ, thật tội nghiệp cho anh, hơn nửa đêm đều tốn tiền và thời gian tìm cửa hàng bánh".

Chàng trai không nhịn nổi nữa, cười ra tiếng. Đúng là không thể giải thích nổi với cô, chỉ có thể theo thôi. Vì thế anh cũng cầm dĩa, nhấp nháp từng miếng nhỏ.

Sợ ngày mai chậm trễ công việc, tốc độ Giang Ý Miên ăn rất nhanh, không lâu sau đã giải quyết hết.

Bọn họ đứng lên đi ra ngoài, chào chủ tiệm một câu. Giang Ý Miên còn khen và quét wechat của chủ tiệm, nói lần sau lại đến.

Lúc đi ra ngoài, tuy rằng cô gái đi ở phía trước, nhưng chàng trai là người duỗi tay đẩy cửa.

Chủ tiệm còn có thể nghe tiếng hai người nói chuyện.

Cô gái nhỏ giọng nói: "Kỳ thật không phải em cũng muốn ăn lắm...anh xem đã muộn thế này, thật phiền..."

"Ngày mai anh đến sớm một chút, sẽ không phiền toái, được không?"

Cửa tiệm bị buông ra, theo quán tính khiến cho nó lay động, lục lạc trang trí rung động lạch cạch.

Chủ tiệm chống má nhìn họ đi xa, trong lòng cảm thán.

Quả nhiên bất luận là xuân hạ thu đông, đều là mùa của tình yêu.

////

Huhu ngọt chết tôi, edit mà cũng không chịu nổi.