Chương 4.2: Tự cho mình là đúng

Sau khi đi xuống hai tầng, quay đầu lại không thấy Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên bèn leo lên cầu thang tìm cô, nhưng anh lại nghe thấy lời "dặn dò tận tình" của ông Lâm.

Ngón tay phải giật giật, ngón áp út đeo nhẫn cưới, bên trong khắc chữ "Lâm Vũ Sơ". Anh đã không nói với cô về điều ấy.

Lương Mục Xuyên đã sớm nghe thấy giọng nữ rõ ràng nơi hành lang.

“Con biết rồi, ba.”

Lương Mục Xuyên ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu.

Làm thế nào anh có thể cảm thấy như anh đã hòa nhập với họ...

Lâm Vũ Sơ xuống lầu, thấy Lương Mục Xuyên đã ngồi trong xe đợi cô. Ngay khi cô ngồi xuống ghế lái phụ thì bỗng cảm thấy áp lực không nói lên lời, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lương Mục Xuyên, chỉ thấy trên mặt anh không hề có cảm xúc, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

Cả hai người đều bảo trì im lặng.

Trở lại vịnh Lâm Hồ, Lương Mục Xuyên trực tiếp đi vào thư phòng, Lâm Vũ Sơ trở về phòng ngủ, tắm rửa xong thì tựa vào trước giường đọc sách.

Sách trong tay sắp đọc xong, còn lại mấy trang, Lâm Vũ Sơ cảm thấy mệt mỏi, dự định ngày mai lại xem tiếp.

Cô đánh dấu trang và nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.

Lâm Vũ Sơ nghiêng đầu nhìn về phía giường trống rỗng. Trên gối đầu có một sợi tóc ngắn cùng một sợi tóc dài quấn lấy nhau. Mấy ngày nay ngủ đều là bị anh ôm vào trong ngực, gối lên gối của anh.

Lâm Vũ Sơ khẽ chớp chớp hai mắt, sau đó nhắm mắt lại, xoay người, đưa lưng về vị trí của Lương Mục Xuyên bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.

Nửa mơ nửa tỉnh, Lâm Vũ Sơ cảm giác được phía sau có người mò mẫm vào chăn, cảm giác áp bách mãnh liệt đánh úp lại, cô bị anh giam lại giữa hai cánh tay.

Anh hôn vành tai cô, lòng bàn tay dán lên da thịt cô vuốt ve khắp nơi.

Lâm Vũ Sơ không có đáp lại, muốn tùy ý anh. Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lương Mục Xuyên đã quen thuộc với thân thể của cô, anh dễ dàng khơi lên du͙© vọиɠ trong cô.

Đôi mắt đang nhắm nghiền rốt cục cũng mở ra nhìn anh, bao phủ lên một tầng du͙© vọиɠ mông lung, Lương Mục Xuyên không dời mắt được.

Côn ŧᏂịŧ dưới thân đã tiến vào được một đoạn, Lâm Vũ Sơ hừ ra tiếng. Lương Mục Xuyên dùng sức ưỡn thắt lưng, hoàn toàn vào hết.

Lâm Vũ Sơ giơ tay ôm cổ Lương Mục Xuyên, hừ nói: "Chậm một chút..."

Lương Mục Xuyên giơ tay sờ sờ trên mặt Lâm Vũ Sơ, "Bảo bối, nhanh lên không phải càng kí©h thí©ɧ sao? ”

"Ưm ưʍ..." Thân thể Lâm Vũ Sơ bị đυ.ng đến xóc nảy, kèm theo tiếng giường kẽo kẹt, cô bị Lương Mục Xuyên từng chút một đẩy lên đầu giường.

Bàn tay của Lương Mục Xuyên bảo vệ đầu cô không đυ.ng vào ván giường.

Côn ŧᏂịŧ nóng hổi dán chặt vào hoa huyệt, Lâm Vũ Sơ đã bị Lương Mục Xuyên đưa lên cao trào hai lần.

Hai tay cô từ trên cổ Lương Mục Xuyên trượt xuống, nằm trên giường, há miệng thở dốc, không cách nào ngăn cản anh tiếp tục vận động trong cơ thể mình.

Tốc độ bắt đầu càng ngày càng nhanh, Lâm Vũ Sơ biết Lương Mục Xuyên sắp bắn, giơ tay chống trước ngực anh.

“Đừng... Đừng... Đừng bắn vào bên trong... Bắn ra ngoài…”

Không kịp nữa, một luồng nhiệt lưu phun ra trong cơ thể cô, giống như đánh sập toàn thân cô, thoải mái khiến cô cong ngón chân lên.

Lâm Vũ Sơ trách cứ nhìn về phía Lương Mục Xuyên, lại cảm thấy ánh mắt hôm nay của anh có chút không giống ngày thường.

“Bảo bối, gả cho anh, chẳng lẽ em còn cảm thấy anh sẽ dễ dàng buông tha cho em sao?”