Chương 4.1: Tự cho mình là đúng

Sau khi ngủ trưa, Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên được Từ Tịnh Văn đưa đi mua rau và gia vị.

Lâm Vũ Sơ nói với Từ Tịnh Văn: “Mẹ, buổi tối mẹ chỉ cần nấu đơn giản là được, không cần quá cầu kỳ đâu ạ.”

“Mẹ cũng định nấu đơn sơ một chút thôi. Gia vị ở nhà đã hết rồi. Bọn con đi mua gia vị cho mẹ đi, thuận tiện mua cho mẹ cả đồ ăn ngày mai nữa nha.”

“Vâng mẹ.”

Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên đến chợ, gà trong l*иg náo loạn, vài chiếc lông bay tung tóe , chủ tiệm gϊếŧ cá cầm dao bổ xuống, máu tanh văng ra, liếc mắt nhìn xung quanh chỉ thấy vừa bẩn vừa loạn.

Lâm Vũ Sơ biết Lương Mục Xuyên là người ngậm thìa vàng mà sinh ra, nhất định chưa từng đi qua loại địa phương này, huống chi hôm nay anh ăn mặc “đắt tiền” như vậy, nếu đi vào đây chỉ sợ một ít bụi bẩn cũng khiến bộ quần áo đó hỏng mất.

“Anh chỉ cần đợi ở đây, em tự đi mua.”

Lương Mục Xuyên nhướn mày nhìn Lâm Vũ Sơ, tỏ ý không hiểu ý của cô, mà chỉ nắm tay cô cùng bước vào chợ, “Mau đi mua đồ xong về nhà thôi, ba mẹ còn đang đợi chúng ta trở về ăn cơm.”

Từ Tịnh Văn liệt kê tất cả những đồ cần mua lên một tờ giấy, Lâm Vũ Sơ dựa theo danh sách mua đầy đủ những gì mẹ mình yêu cầu.

Cô trả tiền, Lương Mục Xuyên phụ trách xách đồ.

Lâm Vũ Sơ đi phía sau Lương Mục Xuyên nhìn thấy ống quần tây cao cấp của anh bị dính bụi bẩn. Anh nhìn xung quanh, quay đầu lại hỏi cô: “Bảo bối, đi bên nào vậy?”

Lâm Vũ Sơ bước tới, muốn giúp anh cầm bớt một số thứ, nhưng Lương Mục Xuyên lại cự tuyệt.

“Không nặng đâu, anh còn có thể ôm em nữa đó.”

Lâm Vũ Sơ giả vờ như không nghe thấy, cầm danh sách đi về phía khu bán gia vị. “Mua thêm mấy chai gia vị là được rồi.”

Người bán gia vị là một dì tuổi trung niên, sau khi Lâm Vũ Sơ nói với dì ấy muốn có bao nhiêu lọ gia vị, dì ấy vừa bỏ đồ vào túi, vừa giương mắt lên nhìn mặt Lương Mục Xuyên, sau đó ánh mắt lại như lưu ly nhìn vào Lâm Vũ Sơ , khóe miệng không giấu được nụ cười.

Bắt gặp ánh mắt của Lâm Vũ Sơ, dì cười hai tiếng, “Chồng cháu thật tuấn tú!”

Lâm Vũ Sơ không biết phải đáp lại như thế nào.

Lương Mục Xuyên ở bên cạnh đáp lại: “Vợ cháu cũng rất đẹp.”

Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên ngây người.

“Ai ôi!” Dì bán hàng đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng một đôi uyên ương, mặt tươi cười mà đưa đồ cho Lương Mục Xuyên, Lương Mục Xuyên thuận tay nhận lấy.

Lâm Vũ Sơ xấu hổ cười, lôi kéo Lương Mục Xuyên đi.

Ăn xong cơm tối, hai người đến lúc trở về nhà.

Mẹ cô đem một ít đồ ăn yêu thích của Lâm Vũ Sơ gói vào túi, tổng cộng là bốn túi. Dù biết con mình không thiếu những thứ ấy nhưng với tư cách là một người mẹ, bà luôn mong muốn cô có thể nhận được nhiều hơn.

Đồ đạc đều là Lương Mục Xuyên xách theo, nhìn theo bộ dáng Lâm Vũ Sơ cùng ba mẹ không nỡ, anh nói: “Ba, mẹ, sau này Vũ Sơ nhớ nhà con sẽ cùng cô ấy trở về.”

Lâm Văn Trung nói: “Được rồi, nên về đi thôi. Sau này muốn về thì về.”

Lâm Vũ Sơ miễn cưỡng bước ra khỏi cửa.

Bỗng ông nắm lấy tay cô, nhìn xuống cầu thang không thấy Lương Mục Xuyên đâu, thầm nhẹ giọng nhắc nhở : “...Đừng có con sớm quá. Ba đã thấy quá nhiều vụ bê bối nhà giàu rồi. Ngộ nhỡ sau này Lương Mục Xuyên… ly hôn thì ít nhất có thể toàn thân trở ra, không dây dưa.”

Mà lúc này, ở góc cầu thang Lương Mục Xuyên đang đứng, tay trái cầm bốn cái túi, anh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn xuống mặt đất.