Chương 5.2: Người ngoài cuộc

Lương Mục Xuyên nhìn bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra của cô, càng cảm thấy cô giả bộ bình tĩnh trước mặt anh như vậy. An Dã cũng nói qua điện thoại rằng người cô thích nhất là anh ta, nhìn thấy người mình thích gửi tin nhắn cầu hòa làm sao có thể thờ ơ?

“Có phải em còn thích anh ta không?”

Lâm Vũ Sơ xoay người nhìn về phía Lương Mục Xuyên, hơi nhíu mày, kỳ quái tại sao anh lại hỏi cô vấn đề này.

“Em và anh ấy đã chia tay.”

“Chia tay sao còn giữ wechat của anh ấy, vì sao không xóa?"

Lâm Vũ Sơ có chút không thoải mái Lương Mục Xuyên với loại khí thế bức người này, nhưng vẫn trả lời: “Quá bận rộn, không có tâm tư suy nghĩ cái này.”

Lâm Vũ Sơ nói thật. Sau khi chia tay liền phát sinh tình một đêm, một đêm tình tỉnh lại đã bị ba mẹ bắt gian, sau đó gặp gia đình hai bên, chuẩn bị hôn lễ, bận rộn tốt nghiệp. Khoảng thời gian đó An Dã cũng không gửi tin nhắn cho cô, hơn nữa những tin tức khác rất nhiều, khung tin nhắn của anh ta đã sớm bị chìm ở phía dưới, nhìn cũng không thấy. Mọi sự bận rộn khiến cô căn bản không nhớ ra cô còn nên kéo bạn trai cũ vào sổ đen hay không.

Nhưng đối với lý do “quá bận rộn, không có thời gian” của cô, Lương Mục Xuyên cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Chụp ảnh cưới em nói quá bận không muốn chụp, hiện tại em đã kết hôn lại giữ wechat của bạn trai cũ, lý do vẫn là “quá bận rộn” quên xóa. Bảo bối à, em có nghĩ là anh tin không?”

Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lương Mục Xuyên, cảm thấy đêm nay anh có chút khó hiểu, không thể lý giải.

“Mặc kệ anh có tin hay không, em đang nói thật.” Lâm Vũ Sơ không muốn dây dưa với anh nữa, xoay người cầm máy sấy tóc đi sấy tóc.

Lương Mục Xuyên kéo cô lại, hai tay nắm lấy cánh tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

Anh nhìn cô, trong mắt có lửa giận cùng một ánh mắt sợ mất đi mà hoảng sợ. “Bảo bối, chúng ta đã kết hôn! Em là người của anh, từ đêm đó em chính là người của anh!”

Lâm Vũ Sơ giãy dụa tránh thoát vòng tay của anh, “Lương Mục Xuyên, em không muốn cãi nhau với anh.” Nói xong bỏ đi, cách anh vài bước

“Em cho rằng ngày trở về nhà, em và ba em nói gì với nhau anh không nghe thấy à?”

Lâm Vũ Sơ dừng chân, đưa lưng về phía anh.

“Để cho em đừng có con vội, sau này thuận tiện ly hôn? Lâm Vũ Sơ, em thật sự cảm thấy Lương Mục Xuyên anh là loại muốn gả liền gả, muốn ly liền ly? Bảo bối à, em có quá ngây thơ không?”

Lâm Vũ Sơ xoay người, nhìn về phía anh, “Muốn gả thì gả? Lương Mục Xuyên, anh thật sự cho rằng em muốn gả cho anh sao? ”

“Vậy em muốn cưới ai?” Bạn trai cũ của em à? Anh nói cho em biết, cuộc sống này của em chỉ có thể là của anh!”

“Chúng ta căn bản là không có quen, anh cần gì phải làm như vậy?”

“Sao lại không có quen, đêm đó không phải chúng ta ở cùng một chỗ sao?”

Lâm Vũ Sơ tức giận nhìn anh, “Lương Mục Xuyên, anh đừng giả vờ, nơi này chỉ có em và anh! Đêm đó phát sinh như thế nào, trong lòng chính anh hiểu rõ nhất , rõ ràng là anh ép buộc em!”

Lương Mục Xuyên câm lặng, hai người đứng trầm mặc hồi lâu.

Anh đi về phía Lâm Vũ Sơ, kéo tay cô lên, muốn ôm cô vào trong ngực hôn cô.

“Bảo bối à, anh xin lỗi…”

Lâm Vũ Sơ giãy ra, đi vào phòng tắm.

Lương Mục Xuyên khó chịu thở ra một hơi. Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng máy sấy , cảm thấy bao trùm cả người mình là cảm giác bất lực.

Anh nhìn về phía đầu giường, điện thoại di động của Lâm Vũ Sơ vẫn như cũ không mang vào phòng tắm, cùng một quyển sách đặt ở tủ đầu giường.

Cuốn sách được trải ra và đảo ngược trên bàn, giống như chữ “nhân”. Đó là tác phẩm của Albert Camus, người đoạt giải Nobel Văn học “Người ngoài cuộc”.

Lương Mục Xuyên nhất thời cảm thấy buồn cười, ngay cả sách cũng đang trào phúng anh. Đúng vậy, anh đã kết hôn với cô, nhưng anh vẫn không thể đi vào cuộc sống của cô, vẫn là người ngoài cuộc trong lòng cô.

Lâm Vũ Sơ sấy khô tóc, đi ra khỏi phòng tắm. Ở trong phòng ngủ đã không nhìn thấy bóng người Lương Mục Xuyên. Cô tới gần cửa sổ, thấy một chiếc Bentley quen thuộc lái ra khỏi biệt thự.