Chương 6.1: Ván đã đóng thuyền

Lâm Vũ Sơ và An Dã đều là sinh viên cùng khóa A, học tại các học viện khác nhau.

Sắp tốt nghiệp, thời gian bảo vệ luận án do các học viện sắp xếp cũng không giống nhau, An Dã sớm hơn Lâm Vũ Sơ bảy ngày.

An Dã kết thúc bảo vệ luận án, gửi cho Lâm Vũ Sơ một tin nhắn: Bảo bảo, luận án anh bảo vệ thông qua rồi! Tối nay chúng ta ra ngoài chơi thôi!

Lâm Vũ Sơ nhìn tin nhắn, lại chậm chạp không nhập một chữ trả lời. Hôm đó “bà dì” của cô vừa mới đến, bụng đau châm chích như kim tiêm. Nhưng nhìn thấy anh thuận lợi thông qua luận án, Lâm Vũ Sơ cũng vì anh hạnh phúc, không đành lòng quét sạch sự phấn khích của anh, cuối cùng nhắn: “Thật tốt quá, cún con của em thật giỏi!”

Lâm Vũ Sơ nhớ tới An Dã từng nói với cô rằng rất muốn có một đôi giày, nhưng không đủ tiền, vẫn đang tích góp tiền. Vừa lúc bọn họ muốn tốt nghiệp, An Dã thông qua luận án, Lâm Vũ Sơ muốn mua đôi giày này tặng cho anh, cũng là tương đối có ý nghĩa kỷ niệm.

Lâm Vũ Sơ một mình đi xe đến trung tâm thương mại. Khi đi một vòng rốt cục tìm được cửa hàng bán đôi giày kia, lại nhìn thấy bạn trai mình đang cùng một nữ sinh khác đi dạo phố.

Hai người bọn họ rất thân thiết, nữ sinh cũng huyên thuyên nói không ngừng, bộ dáng rất vui vẻ.

Lâm Vũ Sơ nhận ra nữ sinh kia.

An Dã từng nói với Lâm Vũ Sơ, có một cô gái thêm wechat của anh, nói muốn theo đuổi anh. Nói xong, An Dã lập tức nói với Lâm Vũ Sơ, “Anh chỉ vĩnh viễn yêu bảo bảo của anh, tuyệt đối không có khả năng có người khác.”

Anh giơ tay lên và thề, với hai mắt nhìn cô, giống như một chú chó trung thành.

Sau đó nữ sinh kia lại tự mình tìm được Lâm Vũ Sơ.

Cô ta đi tới trước mặt Lâm Vũ Sơ, nói: “Cô chính là bạn gái của An Dã học trưởng đúng không?”

Lâm Vũ Sơ gật đầu.

“Tên tôi là Đào Nguyệt, học chuyên ngành máy tính, là đàn em của An Dã học trưởng. Tôi biết anh ấy thích cô, nhưng tôi cũng thích anh ấy. Vì vậy ngay cả khi anh ấy có bạn gái, tôi cũng không quan tâm, tôi muốn theo đuổi anh ấy!”

Khoảng thời gian đó Lâm Vũ Sơ thức đêm chạy luận văn, trên mặt nổi ra một viên mụn lớn. Đào Nguyệt nhìn thấy, ra vẻ kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ vào nốt mụn kia, “Mụn lớn như vậy, phấn nền che khuyết điểm hẳn là không che được chứ? học trưởng An Dã nhất định chưa từng nhìn qua phải không?”

Khi đó Lâm Vũ Sơ thức đêm dậy sớm, ngủ không đủ giấc, đối với sự khıêυ khí©h bất thình lình, có chút bối rối, nhìn bóng lưng Đào Nguyệt rời đi mới chậm chạp hiểu được ý tứ mỉa mai, có điều chỉ đơn giản coi đây là một trò đùa.

Nhưng mà khi ở trung tâm thương mại nhìn thấy hai người bọn họ, Lâm Vũ Sơ mới biết được, mình mới là trò đùa của họ.

Nói thật, khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ, Lâm Vũ Sơ không cảm thấy tức giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Có lẽ là do đến tháng, ngày hôm sau lại chạy khắp nơi vì mua một đôi giày nên thân thể mệt mỏi.

Hoặc có lẽ là trong đoạn tình cảm này, tinh thần kiên trì của cô trụ không nổi.

Lâm Vũ Sơ không phân biệt được.

Cô xoay người, rời khỏi cửa hàng mà mình tìm thật lâu, tay ôm bụng đau đớn, chậm rãi rời khỏi trung tâm thương mại.

Lâm Vũ Sơ không nhắc tới chuyện trung tâm thương mại với An Dã, chuyên tâm chuẩn bị luận án của mình.

Ngày bảo vệ luận án, Lâm Vũ Sơ cũng thuận lợi thông qua. Tuy nhiên cô đột nhiên không còn muốn chia sẻ tin tức này với An Dã. Cuối cùng chọn cách một mình đi đến trung tâm mua sắm, mua cho bản thân một món quà tốt nghiệp.

Tối hôm đó, Lâm Vũ Sơ nhận được điện thoại chia tay của An Dã.

Không hỏi cô bảo vệ luận án có thuận lợi hay không, chỉ nói chia tay với cô .

Lâm Vũ Sơ giơ điện thoại di động lên, trầm mặc thật lâu, sau đó trả lời: “Được.”

Một khắc sau khi nói ra từ ấy, Lâm Vũ Sơ thế nhưng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, giống như rốt cục từ trên người cởi bỏ gông cùm xiềng xích . Khi đó cô mới hiểu được, trong lòng mình sớm đã muốn từ bỏ đoạn tình cảm này.

Vậy mà Lâm Vũ Sơ vẫn khóc.

Không phải vì buồn, mà vì tủi thân.

Tủi thân không ai vì cô bảo vệ luận án thông qua mà cao hứng, ủy khuất từ giờ khắc này trở đi không còn ai có thể cùng mình thời thời khắc khắc chia sẻ chuyện thú vị, ủy khuất kết quả tốt nghiệp dù tốt đẹp vẫn chỉ có một mình.

Lâm Vũ Sơ đột nhiên muốn uống rượu.

Cha mẹ đều là giáo sư, gia giáo nghiêm khắc. Cô đến 22 tuổi vẫn chưa biết uống rượu. Tại thời điểm này, cô rất muốn nếm thử rượu vang. Kinh nguyệt vừa hết, lại chia tay thất tình, hẳn là không có thời điểm nào thích hợp hơn lúc này để uống rượu.

Lâm Vũ Sơ từ thứ hai đến thứ năm này ở lại trường, thứ sáu, thứ bảy về nhà. Trên đường về nhà, cô tìm thấy một cửa hàng tiện lợi và mua một tá bia.

Cô mang theo một tá chai bia đi bộ trên đường trong một thời gian dài, đi đến một hồ, ngồi xuống trên ghế đá trên đường .

Mở nắp kéo ra, bọt trắng lập tức bốc lên, có chút giống coca. Lâm Vũ Sơ uống một ngụm, lập tức nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể cảm thấy giống coca chứ... Thật là đắng!”

Trong miệng nói đắng, bia lại không ngừng uống.

Một tá bia này uống xong gần phân nửa, Lâm Vũ Sơ đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người.

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía người kia, cảm thấy có chút quen mắt. Nheo mắt nhìn chằm chằm bóng người lắc lư kia rất lâu, Lâm Vũ Sơ mới nhận ra đây là Lương Mục Xuyên.