Chương 9.1: Nhất định phải là cô

Lương Mục Xuyên phát hiện Lâm Vũ Sơ sử dụng thuốc tránh thai.

Lọ thuốc nhỏ đặt trên tủ đầu giường, trên tủ còn đặt một quyển sách, bìa sách dựng đứng che mất lọ thuốc, không đáng chú ý tới lắm.

Nhưng Lương Mục Xuyên vẫn nhìn thấy.

Anh không thể nói được cảm giác khi nhìn thấy tại thời điểm này như thế nào, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên nhảy lên một cái.

Có phải anh nóng vội quá không, dồn ép cô quá rồi?

Ba năm anh cũng chờ được, bây giờ người đã là vợ anh, chỉ cần anh không buông tay, bọn họ vĩnh viễn không thể nào ly hôn, trong quãng đời còn lại luôn có cô, quan tâm có con hay không làm gì?

Lương Mục Xuyên kéo chăn cho Lâm Vũ Sơ, che đi bả vai trần trụi, sau đó cúi đầu hôn cô một cái.

Đêm qua làm loạn hơi trễ, Lương Mục Xuyên không đành lòng đánh thức Lâm Vũ Sơ đang ngủ say, rón rén xuống giường, mặc quần áo chuẩn bị đi làm.

Hôm nay Lương Mục Xuyên lười tự lái xe, gọi lái xe riêng Tiểu Trương tới.

Chiếc Bentley kia hôm đó gánh chịu trận hoan ái của anh và Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên không muốn đưa chiếc Bentley “quý giá” này qua tay người khác, thế là bảo Tiểu Trương lái một chiếc Maybach khác.

Lương Mục Xuyên ngồi ở ghế sau Maybach, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại không ngừng chiếu lại ký ức ba năm liên quan tới cô đó.

Không phải mọi hội nghị có thể cho phép người không liên quan chờ bên ngoài phòng hội nghị, tình nguyện viên cũng không được phép, huống gì là một cô gái chờ ba cùng về nhà.

Cho dù cấp bậc hội nghị không cao đến thế, quản lý không nghiêm khắc như thế, Lâm Vũ Sơ cũng không thường xuyên chạy tới chờ Lâm Văn Trung.

Ba năm đó, số lần anh nhìn thấy cô thật sự vạch ngón tay là đếm được rồi.

Lương Mục Xuyên không thể nói rõ bắt đầu để ý Lâm Vũ Sơ từ lúc nào, giống như không biết mùa xuân biến thành mùa hè từ lúc nào, không biết mùa thu thành mùa đông từ bao giờ.

Lương Mục Xuyên chỉ biết mình đang chậm rãi tới gần mùa xuân, anh bắt đầu hỏi thăm một chút về quy định cấp bậc của hội nghị lúc được mời, trong những người được mời có giáo sư Lâm Văn Trung đại học A không, có bộ phận tình nguyện viên trường cấp ba không. Nếu có tình nguyện viên thì có khả năng cô cũng tới, có lẽ anh có thể nhìn thấy cô.

Cái “có lẽ” này xác suất rất thấp, thấp đến mức anh cảm thấy mỗi lần gặp được cô đều là duyên phận đã định.

Khi đó anh mới tiếp nhận tập đoàn Lương Nguyên một hai năm, công việc bận rộn, toàn bộ lớn nhỏ sẽ nhiều như lông trâu, đổi lại người khác nhất định sẽ từ chối hết hội nghị cấp bậc thấp, chỉ nhận hội nghị cấp cao, quan trọng.

Lương Mục Xuyên lại đi ngược lại, cấp bậc thấp sẽ tham gia, quy cách cao có thể từ chối sẽ từ chối.

Ba năm kia người ta nói anh chẳng phân biệt được nặng nhẹ, cái gì nên tham gia, cái gì không cần tham gia cũng không phân rõ, làm như vậy sẽ làm giảm giá trị tập đoàn Lương Nguyên, cái danh hiệu “Sinh viên tài giỏi tốt nghiệp đại học danh tiếng nước ngoài” này nói đúng là êm tai nhưng thật ra thì căn bản chẳng là cái thá gì, nhất định là dùng tiền mua bằng tốt nghiệp.

Lương Mục Xuyên từng nghe những lời ong tiếng ve này nhưng anh không quan tâm, bởi vì anh biết đang làm gì, cũng biết mình muốn cái gì.

Mà ba năm đó anh làm cho tập đoàn Lương Nguyên, tập đoàn Lương Nguyên từng bước mở rộng quy mô phát triển đánh ngược mặt những người kia.

Lương Mục Xuyên có rất nhiều lịch trình, mỗi ngày thư ký sẽ báo cáo cụ thể với anh sắp xếp lịch trình.

“Tổng giám đốc Lương, Học viện kinh tế quản lý đại học A mời anh tham gia một tọa đàm nhưng thời gian bọn họ xác định có chút xung đột với lịch trình chúng ta sắp xếp...”

“Đại học A?” Lương Mục Xuyên bắt lấy trọng điểm.

“Đúng vậy.”

“Đẩy lịch trình có xung đột ngày hôm đó về sau. Cậu bàn bạc với họ các công việc về tọa đàm, nói với họ tôi sẽ tới.”

Ngày hôm đó tới đại học A làm tọa đàm, chỗ ngồi sảnh lớn đầy ắp, ngoài cửa sổ còn có mấy học sinh không giành được chỗ đứng đấy. Lương Mục Xuyên một bên phát biểu, một bên nhìn quanh một vòng vẫn không nhìn thấy người anh muốn gặp,

Vì lần này tới đại học A, Lương Mục Xuyên đặc biệt dày công chuẩn bị bản thảo, nhưng khi sau khi ánh mắt anh càn quét vị trí khán đài lần này tới lần khác, anh đột nhiên cảm thấy mình đang làm chuyện vô ích.

Tọa đàm kết thúc, Lâm Văn Trung với tư cách Phó viện trưởng bày tỏ cảm ơn với Lương Mục Xuyên, cảm ơn anh một thương nghiệp gia xuất chúng, trẻ tuổi nhất lại sẵn lòng bớt chút thời gian tới đại học A tham gia tọa đàm.

Lương Mục Xuyên cười cười, thuận tiện nói vài câu khách sán.

Dòng người tản đi dần, Lương Mục Xuyên không để lại dấu vết hỏi Lâm Văn Trung: “Tương lai ái nữ cũng sẽ kế thừa tài năng của ngài nhỉ?”

Nhắc tới Lâm Vũ Sơ, Lâm Văn Trung cười vài tiếng, trong mắt tình yêu thương con gái. Ông khoát tay với Lương Mục Xuyên: “Con bé nó học hệ tiếng Trung, từ nhỏ đã thích đọc sách, muốn làm tác giả.”

Lương Mục Xuyên gật đầu bày tỏ đã biết, nói: “Hóa ra cô ấy học hệ tiếng Trung.” Giống như đang đáp lại Lâm Văn Trung, lại giống như đang nói một mình.