Chương 9.2: Nhất định phải là cô

Đây là một tin tức rất quý giá với Lương Mục Xuyên. Trong lòng anh lại bắt đầu tính toán xem một thương nhân có khả năng tới Học viện văn học tổ chức tọa đàm không. Có thể chứ, mọi việc mọi thứ đều có khả năng. Nhưng mà anh tới Học viện văn học tổ chức tọa đàm thì có thể nói gì? Chẳng lẽ dạy bọn họ sau này làm thế nào để bán sách mình viết sao?

Chiếc xe màu đen sang trọng di chuyển trong sân trường, Lương Mục Xuyên một mực xem bên ngoài cửa sổ, nhìn xem phong cảnh Lâm Vũ Sơ từng đi qua.

Có lẽ là trời cao không muốn khiến anh mất công đi một chuyến nữa, quyết định cho Lương Mục Xuyên một bất ngờ.

Lương Mục Xuyên nhìn thấy Lâm Vũ Sơ.

Nhưng cũng nhìn thấy An Dã bên người Lâm Vũ Sơ.

Bọn họ tay trong tay đi trên đường, An Dã cố ý trêu đùa Lâm Vũ Sơ, chọc cho cô đánh anh ta mấy lần.

Lương Mục Xuyên có thể nhìn ra chẳng có sức mấy, chẳng qua là tình thú của cặp đôi yêu nhau.

Anh không muốn xem nữa, kéo rèm cửa lên, bảo lái xe lái nhanh chút.

Vốn dĩ tưởng rằng biết thêm một điểm về cô cũng sẽ gần cô hơn một chút, chỉ là không nghĩ tới trong khoảng cách xa xôi này còn có một bức tường ngăn cản anh.

Nhất định phải là cô sao?

Thỉnh thoảng đêm dài vắng lặng, Lương Mục Xuyên không ngủ được, đầu óc sẽ hiện lên hình ảnh Lâm Vũ Sơ và An Dã ở bên nhau, trong phiền muộn anh tự hỏi chính mình vấn đề này.

Đáp án là: Không nhất định.

Anh một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Cambridge Anh quốc, người kế nghiệp tập đoàn Lương Nguyên, bên ngoài hình tượng xuất sắc, bối cảnh, lý lịch, vẻ ngoài mọi thứ đều sáng lấp lánh, không thiếu gì hết, anh cần gì phải muốn một nữ sinh viên chỉ gặp qua mấy lần, đã thế cô ấy còn có bạn trai?

Đúng vậy, không cần thiết.

Lương Mục Xuyên nghĩ vậy, nhưng mà đêm đó khi anh lái xe ngang qua đường đi hồ nhân tạo, nhìn thấy một cô gái hình dáng rất giống Lâm Vũ Sơ, tim anh vẫn đập nhanh nửa nhịp.

Nhìn chằm chằm cái bóng lưng kia hồi lâu, Lương Mục Xuyên xác định người kia chính là Lâm Vũ Sơ. Bên cạnh cô còn đặt mấy chai bia, Lương Mục Xuyên hơi nhíu mày, con gái hơn nửa đêm một thân một mình uống bia bên chung quy không an toàn.

Anh tìm vị trí dừng xe xong lập tức phóng như bay tới bên cạnh Lâm Vũ Sơ.

Dáng vẻ cô giống như say đã.

Lương Mục Xuyên ngồi xuống bên cạnh Lâm Vũ Sơ, nghe cô nói cô chia tay rồi.

Anh nhìn phong cảnh trước mắt, mặt hồ phản chiếu mặt trăng, bóng ánh sáng nhấp nhô, trong tay cầm một chai bia bị Lâm Vũ Sơ nhét vào, Lương Mục Xuyên cúi đầu nhìn, là nhãn hiệu anh chưa từng thấy.

Lương Mục Xuyên nói anh còn phải lái xe.

Bia trong tay bị Lâm Vũ Sơ lấy lại, lòng bàn tay lập tức trống rỗng, ngón tay dần dần khép lại, Lương Mục Xuyên không nhịn được cười lên, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Lương Mục Xuyên cảm thấy cả đời này anh chưa từng nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy.

Lo lắng sự an toàn của Lâm Vũ Sơ, Lương Mục Xuyên đưa cô về nhà.

Đưa cô tới dưới lầu, theo cô lên lầu, một ý nghĩ dần dần sinh ra trong lòng.

“Ba mẹ em đâu?”

“Bọn họ... ừ... bọn họ đi công tác rồi, sáng mai sẽ về.”

“Bây giờ trong nhà chỉ còn mình em?”

“Ừm... đúng thế. Anh... ưʍ.”

Mùi rượu trong miệng Lâm Vũ Sơ bị anh dùng lưỡi chuyển qua miệng mình từng chút một. Anh xem như uống rượu mà cô đã uống.

Căn phòng cánh cửa dán hình dán Cardcaptor Sakura kia, vừa nhìn là biết phòng ngủ Lâm Vũ Sơ.

Không mở đèn, Lương Mục Xuyên hôn cô, lảo đảo đè cô lên giường.

Cô khóc, xin anh tránh ra, nói sáng mai ba mẹ cô sẽ về...

Dáng vẻ mặt mũi đầy nước mắt của Lâm Vũ Sơ khiến Lương Mục Xuyên đau lòng. Nhưng anh vẫn hạ quyết tâm.

Cô và bạn trai chia tay vẫn có thể tình cũ cháy lại, đến lúc đó Lương Mục Xuyên anh còn có thể chờ Lâm Vũ Sơ cô chia tay sao?

Anh đã đợi quá lâu, cứ như thế nhân lúc vắng mà vào, có lẽ sáng mai ba mẹ cô về sẽ nhìn thấy, đến lúc đó thuận lý thành chương phụ trách, khiến cô gả cho anh, trở thành bà Lương.

Nhất định phải là cô sao?

Lần này Lương Mục Xuyên xác định đáp án thật sự trong lòng: Đúng vậy, nhất định là cô.

Một đêm mất hồn đó, Lương Mục Xuyên cúi người bên tai Lâm Vũ Sơ: “Bảo bối, anh yêu em.”

Sáng hôm sau, thật ra Lương Mục Xuyên thức dậy sớm hơn Lâm Vũ Sơ, anh lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, không có một chút ý nghĩ muốn rời đi.

Trong lòng anh mong mỏi ba mẹ cô về sớm chút, mở cửa phòng ra nhìn thấy mọi thứ, bảo anh chịu trách nhiệm, để anh lấy Lâm Vũ Sơ về nhà...

Lương Mục Xuyên đợi rất lâu, chờ tới khi Lâm Vũ Sơ thức dậy, cũng chờ được tiếng mở khóa cửa nhà ngoài phòng, anh nghe thấy Từ Tịnh Văn nói: “Đứa nhỏ Vũ Sơ này, sao lại không biết khóa cửa vậy...”