Chương 14.2: Liếc mắt đưa tình

Lương Mục Xuyên đi ra khỏi phòng, gặp phải Lương Tình.

Anh còn chưa mở miễng, Lương Tình đã nói trước: “Chị dâu đang ở dưới lầu giúp mợ.”

Lương Mục Xuyên đáp một tiếng, đi xuống dưới lầu chuẩn bị tìm vợ mình.

Lương Tình đi theo Lương Mục Xuyên: “Làm sao vậy, mới không thấy người có một chút mà đã sốt ruột như vậy?”

Tối hôm qua Lâm Vũ Sơ đưa trà cho ông Lương, ở thư phòng ông nói chuyện một chút, Lương Mục Xuyên ở trong nhà đi xung quanh tìm người, giống như sợ có người bắt cóc vợ anh.

Lương Mục Xuyên nghe ra trong giọng nói của Lương Tình mang theo sự chế nhạo, hừ nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là sốt ruột rồi, đây là vợ mà anh trai em thật vất vả mới cưới về được.”

Lương Tình cả người run rẩy, thật sự không có cách nào tưởng tượng đây là Lương Mục Xuyên ngày xưa ít nói, bạc tình.

“Thật buồn nôn!”

Lương Mục Xuyên nhếch môi: “Anh đang suy nghĩ có nên nói cho ông nội chuyện em xin nghỉ học ở trường để chạy đi xem buổi hòa nhạc hay không.”

Lương Tình không bị Lương Mục Xuyên uy hϊếp: “Dù sao cũng là anh cho em tiền, anh sẽ không thoát khỏi liên quan đâu.”

“À, lần sau có muốn mua vé buổi hòa nhạc cũng đừng tới tìm anh, trực tiếp đi nói với ông nội đi.”

Lương Tình cười ha hả hai tiếng, đổi giọng nói: “Thật sự là tình yêu làm cho con người ta hâm mộ.”

Lương Mục Xuyên tìm được Lâm Vũ Sơ đang ở trong phòng bếp.

Cô đang giúp Hứa Vân nấu mì trường thọ cho ông nội.

“Sao lại dậy sớm như vậy? Tối hôm qua…” Lương Mục Xuyên hỏi Lâm Vũ Sơ.

Lâm Vũ Sơ sợ anh trước mặt Hứa Vân nói ra những lời không nên nói, vội vàng cướp lời: “Muốn dậy sớm một chút để giúp mẹ.

Hứa Vân nhìn vào mắt Lương Mục Xuyên, mở miệng hỏi Lâm Vũ Sơ: “Vũ Sơ, mì đã nấu xong chưa?”

“Xong rồi ạ.” Lâm Vũ Sơ múc mì vào trong chén đưa cho Hứa Vân.

“Xong rồi thì về phòng ngủ thêm một chút, tối hôm qua hẳn là không ngủ được rồi.”

Lâm Vũ Sơ cười cười: “Mẹ, không sao, tối hôm qua con ngủ rất ngon.”

Ánh mắt Hứa Vân nhẹ nhàng đảo qua cổ Lâm Vũ Sơ, thuận tiện nhìn thoáng qua Lương Mục Xuyên: “Không sao, con đi ngủ một chút đi, mẹ làm cũng gần xong rồi. Hôm nay là ngày gia đình tụ tập, không cần trang trọng như vậy. Khi nào bắt đầu mẹ sẽ gọi con.”

“Không cần đâu mẹ, con ở đây giúp mẹ là được rồi.” Lâm Vũ Sơ từ chối.

“Đứa nhỏ này...Nói đến như vậy cũng không chịu nghe.” Hứa Vân giả vờ tức giận.

Vì thế Lâm Vũ Sơ bị đuổi về phòng ngủ.

Lương Mục Xuyên đi theo phía sau, cô đi xa thì nghe thấy Hứa Vân nhẹ nhàng nói với anh một câu: “Tốt xấu gì cũng là ở nhà cũ, thông cảm cho người ta một chút, kiềm chế một chút.”

Lâm Vũ Sơ trở lại phòng, vào phòng tắm rửa tay, ngẩng đầu nhìn kỹ mình trong gương.

Lông mày bỗng nhảy dựng lên.

Cô dễ dàng nhìn thấy một đấu hôn ở cổ. Lâm Vũ Sơ trong nháy mắt hiểu được vì sao ánh mắt Hứa Vân thỉnh thoảng đảo qua cổ cô.

Cô phiền muộn đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lương Mục Xuyên cũng vừa trở về phòng.

“Anh thật là quá đáng.”

“Làm sao vậy?” Lương Mục Xuyên đi đến bên cạnh Lâm Vũ Sơ, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Vũ Sơ giơ tay chỉ cổ một cái: “Mẹ đều biết rõ rồi, nên mới cho em về phòng ngủ.”

Lương Mục Xuyên cười, đi qua ôm cô: “Bảo bối không cần lo lắng, tối nay ăn cơm xong chúng ta sẽ trở về, như vậy không gặp được người khác sẽ không xấu hổ.”

Lâm Vũ Sơ tức giận đấm lên người Lương Mục Xuyên một cái: “Mất mặt chết đi được.”

Lương Mục Xuyên ôm Lâm Vũ Sơ vào trong ngực dỗ dành: “Không mất mặt.”

“Em rõ ràng đã nói không cần, anh, anh hết lần này đến lần khác...Đều tại anh!”

Lương Mục Xuyên mặt mày đều là ý cười, anh tựa hồ cảm nhận được cái gì gọi là vợ chồng liếc mắt đưa tình.

Anh tự nhận mình sai: “Ừm, đều tại anh.”