Chương 15.1: Kiêu hãnh và định kiến (1)

Lương Mục Xuyên từ đâu đến cuối đều cho rằng có thể lúc nào cũng tiếp xúc mới thật sự xem như là có được. Mỗi đêm anh nhìn Lâm Vũ Sơ đang ngủ trong lòng ngực mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve, môi anh hôn qua từng nơi trên da thịt cô. Lương Mục Xuyên trong nháy mắt sẽ bị cảm giác hạnh phúc làm cho đầu óc choáng váng, cho rằng dường như không còn cái gì có thể ngăn cản bọn họ nữa.

Lúc ở nhà họ Lương, Lâm Vũ Sơ oán trách anh vì để lại dấu hôn rõ ràng trên cổ cô, Lương Mục Xuyên thái độ thành khẩn, tự nhận sai lầm, dịu dàng dỗ dành cô, trong lòng lại vui vẻ hưởng thụ tình thú giữa vợ chồng.

Nhưng Lương Mục Xuyên cũng không thỏa mãn, anh muốn cùng Lâm Vũ Sơ trải nghiệm tất cả chuyện thân mật mà vợ chồng có thể làm với nhau, dù đối với người khác mà nói chỉ là một chuyện không thể bình thường hơn.

Chẳng hạn như đi xem phim cùng nhau.

Lương Mục Xuyên biết Lâm Vũ Sơ thích đi xem phim nhưng bọn họ chưa từng đi xem chung lần nào. Bởi vì giữa họ cũng không phải là yêu đương bình thường rồi mới kết hôn, Lương Mục Xuyên cũng không rõ giữa các cặp người yêu ngoài việc làʍ t̠ìиɦ, còn có thể làm cái gì. Có khi tan làm, đi ngang qua một nhân viên nam, nghe anh ta gọi điện thoại nói chuyện với bạn gái: “Anh đã mua vé rồi, em đừng có ăn nhiều đồ ăn vặt quá, xem phim xong anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa ăn thịnh soạn.”

Lương Mục Xuyên thỉnh thoảng cũng sẽ nghe cấp dưới thảo luận qua “rạp chiếu phim tình nhân”, nói là hai người yêu nhau có thể ngồi cạnh nhau, cho dù kìm lòng không được mà hôn môi cũng sẽ không ảnh hưởng đến người ngồi ở hàng ghế phía sau.

Anh bắt đầu muốn cùng Lâm Vũ Sơ đi đến rạp chiếu phim tình nhân, sau đó đi ăn toàn bộ nhà hàng, hưởng thụ bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến.

Cuối tuần đầu tiên từ nhà họ Lương trở về, Lương Mục Xuyên bắt đầu lên kế hoạch sắp xếp. Lương Mục Xuyên hỏi ý kiến của Lâm Vũ Sơ, nói cuối tuần muốn cùng cô đi xem phim, nhưng không thẳng thắn nói ra là “rạp chiếu phim tình nhân”, ngược lại còn để Lâm Vũ Sơ tự mình lựa chọn nơi để xem.

Lúc đầu Lâm Vũ Sơ khó hiểu: “Trong nhà không phải có thể xem sao, vì sao còn cố ý muốn đi ra ngoài?”. Thể loại phim điện ảnh và truyền hình trong nhà vô cùng phong phú, Lâm Vũ Sơ không biết Lương Mục Xuyên lấy đâu ra nhiều đường truyền như vậy, phim mới ra mắt ở nhà cũng có thể xem.

“Xem phim ở nhà không giống như xem ở ngoài rạp .” Lương Mục Xuyên nói.

Lâm Vũ Sơ đương nhiên sẽ không từ chối việc đi xem phim, nhưng cô không hiểu ý nghĩa “không giống” trong miệng Lương Mục Xuyên là như thế nào, đương nhiên cũng không đoán được suy nghĩ thật sự của anh, vì thế đã chọn một rạp chiếu phim bình thường.

Lương Mục Xuyên yên lặng nhìn tên và địa chỉ của nó, không nói gì nhanh chóng đặt mua vé.

Đi vào rạp chiếu phim, Lương Mục Xuyên nhìn thấy tầm mắt Lâm Vũ Sơ dừng lại trên máy bán bỏng ngô.

“Em muốn ăn à?”

Lâm Vũ Sơ gật gật đầu, họ xem một bộ phim hài tình yêu, phù hợp vừa xem vừa ăn bỏng ngô.

Lương Mục Xuyên nhéo nhéo tay Lâm Vũ Sơ: “Để anh đi mua.”

Lâm Vũ Sơ mặt mày cong cong: “Phần nhỏ em cảm thấy sẽ không đủ ăn, phần lớn ăn không hết, anh mua phần vừa đi.”

Khóe miệng Lương Mục Xuyên khẽ nhếch: “Được.”

Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, quan hệ cứng nhắc không được tự nhiên giữa anh và cô dường như đang chậm rãi bị phá vỡ, trong mắt Lâm Vũ Sơ mang theo ý cười. Lương Mục Xuyên cảm thấy họ giống như đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Nhưng mà khi Lương Mục Xuyên cầm hộp bỏng ngô tràn đầy, xoay người quay đầu lại tìm Lâm Vũ Sơ, trong nháy mắt giống như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, bong bóng hạnh phúc trong nháy mắt tan biến, sự khủng hoảng khi sợ mất đi hiện lên trong lòng.

Anh thấy Lâm Vũ Sơ cùng với An Dã đang nhìn nhau, Lương Mục Xuyên nhìn không ra cảm xúc trong đáy mắt Lâm Vũ Sơ, nhưng đều là đàn ông, anh có thể nhận ra trong ánh mắt An Dã lộ ra loại tình cảm không cam lòng từ đầu đến cuối cũng không cắt đứt được.

Lương Mục Xuyên đi qua, không chút tiếng động ôm lấy vai Lâm Vũ Sơ.

An Dã cất giọng mỉa mai: “Thật trùng hợp… Bà Lương.”

Lâm Vũ Sơ thản nhiên cười cười: “Đúng là thật trùng hợp.” lịch sự và xa cách.

Lúc này bên cạnh An Dã cũng xuất hiện một cô gái. Đào Nguyệt ôm hai hộp bỏng ngô lớn, cảnh giác nhìn lướt qua Lâm Vũ Sơ, sau đó quay đầu nói với An Dã: “Học trưởng, phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào trong đi.”

An Dã nhìn bàn tay đang đặt trên vai Lâm Vũ Sơ, đưa tay ôm lấy eo Đào Nguyệt: “Đi thôi.”

Lương Mục Xuyên nhìn đồng hồ trên tay, nói với Lâm Vũ Sơ: “Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng vào thôi.”

“Được.” Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lương Mục Xuyên, cảm thấy khí chất kiêu ngạo của anh trong tay lại cầm bỏng ngô thật sự là có chút buồn cười, cô nhận lấy bỏng ngô, bóc một viên đưa vào trong miệng, chầm chậm nếm thử một chút, âm thầm nói: “Có chút hơi ngọt.”

Lâm Vũ Sơ một chút cũng không bị ảnh hưởng khi ngẫu nhiên gặp phải người yêu cũ.