Chương 10: Không cho thì thôi, hung dữ với người ta làm gì

"Chỉ cần phát bệnh, đầu sẽ đau muốn nứt ra, đau đến mức không muốn sống nữa, mỗi lần phát bệnh sẽ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tuy tạm thời không trí mạng, nhưng tương lai thế nào vẫn hơi khó nói!”

Khó trách bên ngoài đồn là Mộ Kính Thừa bị bệnh nan y, không còn sống được mấy năm, thì ra là thật!

Chỉ là cô không ngờ bệnh của Mộ Kính Thừa lại là như vậy, vừa đau lòng, vừa cảm thấy bội phục anh.

Cô nghiêm túc nói: "Ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu Kính Thừa.”

Mộ Thời Xuyên lộ ra nụ cười vui mừng, gật đầu nói: "Tốt quá rồi, thế thì ông yên tâm rồi.”

Ông dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Con về với Kính Thừa đi, ông về nhà cũ trước, nếu tên nhóc đó dám bắt nạt con, con cứ nói với ông nội, ông nội sẽ dạy dỗ lại nó!”

Lạc Y Y không khỏi nở nụ cười, lễ phép gật đầu.

Tuy Mộ Kính Thừa luôn lạnh nhạt đối với cô, nhưng ông nội Mộ đối xử với cô rất tốt, điều này không khỏi làm cho cô nhớ tới ông ngoại của mình.

Nếu như ông ngoại còn sống, trung tâm y học Lạc thị nhất định sẽ không giống như hôm nay, cô cũng không cần mang nợ gả cho người mình yêu.

Tiễn ông cụ Mộ và Lục Tuyết Hàm đi, biệt thự lớn như vậy lập tức trống rỗng, ngoại trừ người giúp việc là mẹ Lưu ra, ngay cả Mộ Kính Thừa cũng không thấy đâu cả.

Tối hôm qua Lạc Y Y không ngủ ngon, nên mới trở về phòng để ngủ tiếp.

Sau khi tỉnh dậy, cô nằm trằn trọc đến hơn chín giờ tối, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Kính Thừa đi lên lầu.

Nhớ tới lời của ông nội, cô lấy hết dũng khí ở cửa chờ anh.

Ánh mắt của Mộ Kính Thừa cũng không thèm ngó qua mà đi xẹt qua mặt cô.

Cô im lặng đi theo phía sau anh, nhỏ giọng nói: "Kính Thừa..."

Mộ Kính Thừa đột nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người, vươn một tay ra với cô, hờ hững nói: "Đưa đây!”

Cô nâng đôi mắt mờ mịt lên nhìn anh, theo bản năng nói: "Cái gì?"

"Tín vật của nhà họ Mộ!” Giọng điệu của anh không vui, đôi mắt u trầm lạnh lẽo.

Lạc Y Y do dự một chút, vẫn to gan nói: "Ông nội nói, tín vật phải do nữ chủ nhân…”

"Ha!”

Cô còn chưa nói xong, đã bị nụ cười lạnh của anh cắt ngang.

"Nữ chủ nhân?” Anh khinh thường nhìn cô: “Nhưng chỉ là hôn nhân khế ước thôi, cô nghĩ mình thật sự là nữ chủ nhân của nhà họ Mộ à?”

Sắc mặt Lạc Y Y lập tức đỏ lên.

Phải, họ đã ký một thỏa thuận tiền hôn nhân, thời gian kết hôn chỉ là ba năm.

Cô cắn môi, trở về phòng lấy hộp gấm chứa tín vật đưa cho anh.

Mộ Kính Thừa nhận lấy hộp gấm, lập tức hạ lệnh đuổi khách: “Biến đi!”

Lạc Y Y không nhúc nhích, cô to gan nói: "Kính Thừa, để em khám bệnh cho anh đi.”

Mộ Kính Thừa đón nhận ánh mắt thành khẩn của cô, thế nhưng từ đáy mắt của cô nhìn thấy một tia thương hại.

Thương hại? Tiểu nha đầu này dám dùng ánh mắt thương hại nhìn anh!

Mộ Kính Thừa này trời sinh phải mạnh mẽ, tuyệt đối không tiếp nhận sự thương hại của người khác.

"Tôi bảo cô cút ra ngoài!” Anh lạnh lùng nói, mặt đẹp giống như than đen, hận không thể ném cô ra ngoài.

Lạc Y Y bĩu môi, tủi thân nhỏ giọng nói: "Không cho khám thì thôi, hung dữ như vậy làm gì!”

"Cút!” Anh xách cô như xách gà con ném cô ra khỏi cửa, đóng sầm cửa lại.

Lạc Y Y lè lưỡi lêu lêu trước cánh cửa vừa mới đóng chặt, xoay người trở về phòng ngủ.

Lạc Y Y từ lúc sinh ra đã có bản tính cứng cỏi, chưa bao giờ biết từ bỏ là gì.

Cô đặt đồng hồ báo thức lúc 1 giờ sáng, lúc này mới tắm rửa rồi đi ngủ.

Một giờ sáng, là lúc cơ thể con người ngủ say nhất, cô định chờ Mộ Kính Thừa ngủ thật, lại đến khám bệnh cho anh.

Lúc 1 giờ sáng, đồng hồ báo thức reo đúng giờ.

Lạc Y Y thức giấc, ngồi dậy tắt đồng hồ báo thức.

Cô dụi đôi mắt buồn ngủ, vểnh tai nghe ngóng một hồi lâu, xác định phòng kế bên không có động tĩnh, lúc này mới cẩn thận đi xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Đi tới phòng bên cạnh, cô rón rén mở cửa ra, không dám bật đèn, chỉ có thể mò mẫm đi đến bên giường.

Cô lấy điện thoại ra, ấn màn hình sáng lên để chiếu sáng, chợt bắt gặp một đôi mắt lóe lên ánh sáng u ám.