Chương 9: Bệnh tình của Kính Thừa

Trên mặt mẹ con Lục Tuyết Hàm thoáng hiện lên vẻ không hài lòng, nhưng họ không thể không dừng lại.

Một khi nhận lấy tín vật của nhà họ Mộ, Mộ Kính Thừa đã trở thành chủ nhân của nhà họ Mộ, bất cứ những gì anh nói ra thì người của nhà họ Mộ đều phải nghe.

"Ngọc Tỏa đâu?” Sắc mặt của Mộ Kính Thừa âm trầm vô cùng.

Lục Tuyết Hàm không khỏi nghiến răng, quay đầu lại nói với Mộ Thời Xuyên: "Ba, lúc đó ba cũng có mặt, Chấn Đình cũng đã hứa với ba mẹ con, hai đứa con trai ai là con trai trưởng của nhà họ Mộ sẽ được thừa kế Ngọc Tỏa mà.”

Mộ Thời Xuyên rũ mắt xuống, hiển nhiên là ông không muốn thừa nhận.

Sắc mặt của Lục Tuyết Hàm trắng bệch, rơi nước mắt giận dữ nói: "Dù con chỉ là vợ lẻ của Chấn Đình, nhưng cũng là vợ được Chấn Đình cưới hỏi đàng hoàng, con trai của con thì cũng coi như con trai trưởng, ba cũng đừng quá thiên vị như vậy!”

Lạc Y Y bị sốc.

Thì ra Lục Tuyết Hàm không phải là mẹ ruột của Mộ Kính Thừa, bảo sao thái độ của anh lại lạnh nhạt như vậy.

Mộ Thời Xuyên làm ông nội, quả thật cũng không dám làm chuyện gì đó quá đáng, đành phải nói với Mộ Kính Thừa: “Khi còn sống, ba của con đã nói như vậy thật, cứ để Ngọc Tỏa ở chỗ của Tuyết Hàm đi, chờ con và Y Y sinh con trai rồi sau đó nhận lại cũng không muộn.”

Khi ông cụ Mộ lên tiếng, Mộ Kính Thừa cũng không dám ngỗ nghịch.

Lục Tuyết Hàm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Mộ Thời Xuyên phất phất tay, ý bảo ba người bọn họ rời đi.

Đợi mấy người Lục Tuyết Hàm rời đi, Mộ Thời Xuyên mới nói với Lạc Y Y: "Y Y à, con cũng nghe thấy rồi ấy, để kế thừa Ngọc Tỏa thì phải sinh con trai, con và Kính Thừa phải cố gắng thật tốt đấy nhé!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Y đỏ bừng lên, loại chuyện này, cô phải cố gắng như thế nào đây!

Mộ Kính Thừa đen mặt đứng lên, lạnh lùng nói: "Ông nội, không có việc gì thì con xin phép đi trước!”

Nói xong cũng không đợi Mộ Thời Xuyên đáp lại, anh nhấc chân rời đi.

Sắc mặt của Mộ Thời Xuyên tái nhợt, nhưng rốt cuộc không ngăn cản anh.

Đợi Mộ Kính Thừa đi rồi, Mộ Thời Xuyên mới thở dài một hơi, nói với Lạc Y Y: "Y Y, ông biết con là một đứa trẻ ngoan, con đừng như Kính Thừa, đứa nhỏ này mệnh khổ.”

Lạc Y Y cắn môi dưới, nhớ tới dáng vẻ Mộ Kính Thừa phát bệnh tối hôm qua, đồng ý gật đầu.

Mộ Kính Thừa từng là bộ đội đặc chủng, phi công át chủ bài của bộ đội, hiện giờ lại bị ép rời khỏi giấc mơ của mình, còn bị bệnh tật quấn thân, quả thật rất đáng thương.

Mộ Thời Xuyên nhìn Lạc Y Y ngoan ngoãn lễ phép, càng thêm hài lòng với đứa cháu dâu này, không khỏi cười nói: "Y Y, thật ra ông nội còn có chuyện muốn nhờ con. ”

"Ông nội, ông cứ nói đi ạ, chỉ cần con có thể làm được, nhất định sẽ hỗ trợ.” Lạc Y Y chân thành nói.

Mộ Thời Xuyên thở dài, trầm giọng nói: "Về bệnh của Kính Thừa.”

Lạc Y Y tò mò hỏi: "Ông nội, Kính Thừa làm quân nhân, thân thể chắc là phải luôn luôn rất tốt mới đúng, rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì vậy ạ?”

Mộ Thời Xuyên lắc đầu, giải thích: "Đã nhiều chuyên gia đến xem bệnh rồi, cũng không nói được gì, bây giờ Kính Thừa cũng không chịu gặp bác sĩ nữa. ”

Ông dừng một chút, tràn đầy hy vọng nói: "Ông biết con đã đi theo ông ngoại con học Trung y, nhất định phải có được chân truyền của ông ấy, về bệnh của Kính Thừa, con nên để ý nhiều đến nó một chút.”

Lạc Y Y gật đầu: “Ông nội, con nhất định sẽ dốc hết khả năng ạ.”

Vốn cô đồng ý gả tới đây, nguyên nhân rất lớn cũng là muốn giúp Mộ Kính Thừa chữa bệnh.

Nhưng ngay cả chuyên gia đẳng cấp thế giới cũng nhìn không ra bệnh, thì cô thật sự có thể chữa được không?

Trong lòng cô đặt một dấu chấm hỏi, nhưng vẫn trầm giọng hỏi: "Ông nội, sao Kính Thừa lại bị bệnh vậy ạ?”

Mộ Thời Xuyên nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Có một lần Kính Thừa làm nhiệm vụ, rơi vào trong vây của địch, bị họ tiêm vào thân thể một loại dược phẩm đặc chế.”