Chương 50: Ra Ánh Sáng (2)

Thương Vấn Thanh: “Cháu biết dì là vì muốn bảo vệ Tinh Tinh, nhưng sau này dì không thể lỗ mãng như vậy nữa.”

Cũng may, lần này chỉ mổ vào trán, lỡ mổ trúng mắt thì thành chuyện lớn rồi. Cô vẫn còn là một đứa trẻ, anh ta không muốn để lại bất kỳ vết nhơ nào cho cuộc sống sau này của cô.

Hoắc Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Đào Đào biết sai rồi.” Cùng lắm sau này bảo chim sẻ nhỏ nhẹ một chút, dọa sợ là được rồi.

“Sao chim sẻ lại nghe lời dì?” Thương Vấn Thanh càng lo chuyện này hơn.

Hoắc Đào Đào thẳng thắn nói: “Dì đã nói mẹ dì là vua của các loài chim, chim sẻ cũng là chim.”

Thương Vấn Thanh giật giật khóe miệng, không để tâm đến lời nói của cô, chỉ xem như Hoắc Đào Đào mèo mù vớ được cá rán.

“Đi thôi, về nhà mua chút đồ ăn, muốn ăn cái gì để cháu nấu.” Thương Vấn Thanh đứng lên, mỗi tay một người.

“Em muốn ăn… hắt xì!” Thương Vấn Tinh hắt hơi.

“Sao thế, bị cảm rồi à?”

“Không có, hắt xì hắt xì...” Thương Vấn Tinh xoa xoa cái mũi ngứa ngáy.

Thương Vấn Thanh: “Đi thôi, anh đưa đi bác sĩ.”

“Không đi bệnh viện đâu, em không có bệnh, đang rất khỏe.” Thương Vấn Tinh nói xong liền nhảy lên hai cái.

Ba thằng bé cũng là đi bệnh viện mà mãi không về, khi còn bé, bởi vì bệnh của ông ấy nên mẹ thường xuyên đưa nó đến bệnh viện, nó đặc biệt không thích cái mùi đầy thuốc khử trùng của bệnh viện.

Thương Vấn Thanh cau mày sờ lên trán thằng bé, dường như cũng không có bất kỳ dấu hiệu phát sốt nào.

“Được rồi, nếu thấy chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói anh biết.”

“Biết rồi, anh, chúng ta về nhà đi.”

Thương Vấn Thanh rất ít khi nấu bữa tối ở nhà, lần này mua rất nhiều rau thịt về, làm món trứng hấp thịt bằm, ngô xào gà chua ngọt. Kỳ thực, tài nấu nướng của anh ta chỉ có thể nói là trung bình, nhưng Hoắc Đào Đào lại rất nể mặt, chỉ món trứng hấp với thịt băm đã trộn được ba bát cơm lớn.

Hiếm khi anh trai ở nhà vào buổi tối, Thương Vấn Tinh không còn hứng thú với việc ăn uống, thằng bé muốn kéo anh trai mình đi chơi điện tử, nhưng tình trạng hắt hơi của thằng bé càng lúc càng nhiều, nước mũi cũng bắt đầu chảy ra không ngừng.

“Dùng sức kẹp vào.” Thương Vấn Thanh nhét nhiệt kế vào nách thằng bé, hơi cau mày lại. Bệnh cúm thường phổ biến vào mùa xuân, có thể Thương Vấn Tinh những đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo lây rồi.

Anh ta vừa kẹp nhiệt kế cho em trai thì điện thoại trên bàn sáng lên.

Anh ta nhấc máy bước ra ban công nghe điện thoại.

Thương Vấn Tinh đắp chăn cuộn mình trên ghế sô pha, Hoắc Đào Đào lo lắng tiến lại gần hỏi: “Tinh Tinh, cháu khó chịu lắm sao?”

“Dì đi ra, cẩn thận bị lây.” Thương Vấn Tinh khịt mũi, giọng nói khàn khàn.

“Không sợ, Đào Đào vỗ vỗ cho cháu, thì sẽ khỏi bệnh ngay.” Cánh tay non bé mũm mĩm của Hoắc Đào Đào vươn ra sau lưng Thương Vấn Tinh, vuốt nhẹ mấy cái.

Thương Vấn Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”

Lần này, Thương Vấn Thanh nhận được điện thoại của quản lý quán bar, nói rằng có một vị khách chỉ đích danh muốn nghe anh hát, phần thưởng cũng khá hậu hĩnh, gần tương đương với thu nhập hai tháng của anh.

Thương Vấn Thanh nhìn em trai trong phòng khách nói: “Hôm nay em trai tôi bệnh, hay là thôi vậy.”

Người quản lý nói: “Đừng, người ta đặc biệt đến đây vì cậu, cậu chỉ cần hát hai bài là được.”

Thương Vấn Thanh do dự.

“Chỉ cần hát hai bài, sau khi hát xong cậu có thể về, không mất nhiều thời gian.” Quản lý thúc giục.