Chương 49: Ra Ánh Sáng (1)

“Lỡ như phá tướng thì làm sao? Chuyện này cậu nhất định phải cho một lời giải thích, không thì không xong đâu.” Người phụ nữ trung niên hung hăng ép người.

Một nữ giáo viên mẫu giáo nhận thấy sự khác lạ ở đây lập tức vội vàng chạy đến để tìm hiểu sự việc.

Sau khi nghe người phụ nữ trung niên đó thêm dầu thêm muối, cô ấy lại vội vàng trấn an: “Mọi người có gì từ từ nói, đừng tổn thương hòa khí.”

Thương Vấn Thanh lạnh lùng nhướng mắt nhiìn: “Cô muốn thế nào?”

“Bồi thường xin lỗi, phí thuốc men, phí tổn thất tinh thần cũng không thể thiếu.”

“Không bồi thường, không bồi thường.” Hoắc Đào Đào giậm chân nói.

Thương Vấn Thanh xoa xoa đầu Hoắc Đào Đào, phụt cười nói: “Cô nói bé nhà tôi gọi chim sẻ mổ đầu con cô, nói ra có ai tin không? Cô giáo, cô tin chim sẻ sẽ nghe lời trẻ con sao?”

Nữ giáo viên đứng trung gian khá là gượng gạo, lý do dẫn đến lời phàn nàn này thực sự khó mà tin được. Cô giáo không tin, 80% là cậu nhóc bắt nạt người khác trước vì sợ bị mẹ mắng nên bịa chuyện.

Thằng nhóc đeo kính hét lên: “Là nó gọi đến mà, nó là yêu quái.”

“Hay là báo cảnh sát, không thì kiện tòa cũng được, xem thử pháp quan có tin lời nói của cậu không.” Giọng điệu của Thương Vấn Thanh lạnh như băng. “Đúng lúc tôi cũng đang muốn tố cáo các người tội phỉ báng danh dự.”

Người phụ nữ bỗng chốc không nói nên lời.

“Dù sao thanh danh của tôi cũng đã bị hủy hoại rồi, cũng chẳng sao cả, xem nhà cô có đủ khả năng để tung hoành với dư luận được không.” Thương Vấn Thanh lại bổ thêm một đao.

Người phụ nữ vẫn im lặng, thầm tính toán mức độ lợi và hại.

Cô giáo vội vàng đứng ra giảng hòa: “Trẻ con gây quậy phá là chuyện bình thường, mọi người nhường nhịn nhau một bước, dĩ hòa vi quý được không?”

Thằng nhóc đeo kính vẫn đang làm ầm lên, người phụ nữ không nhẫn nhịn nỗi nữa khiển trách cậu ta, rồi nói với Thương Vấn Thanh: “Tốt nhất cậu nên cầu chúc đầu con trai tôi không sao, nếu không chuyện này sẽ không xong đâu.” Nói rồi, cô ta vội kéo con trai đi.

Sau khi người phụ nữ đi khỏi, cô giáo cũng an ủi Thương Vấn Tinh một lúc, rồi rời đi.

Thương Vấn Thanh ngồi xổm xuống nhìn em trai: “Bọn họ đặt biệt danh này cho em bao lâu rồi, tại sao không nói cho anh biết?”

“Anh rất bận, em không muốn để anh lo lắng.” Thương Vấn Tinh cúi đầu, giọng nói vù vù lí nhí.

Cổ họng Thương Vấn Thanh thắt lại, ôm chầm lấy cổ em trai, quay mặt đi.

Đều do anh ta, hại em trai mình bị liên lụy, bị người ta sỉ nhục.

Anh ta đúng là một người anh vô dụng.

Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ bé mềm mại vịn lên cổ của anh ta, Hoắc Đào Đào cũng chồm đầu tới, ba cái đầu ôm rúc vào nhau.

“Cháu trai, cháu đang thì thầm với Tinh Tinh à?”

Thương Vấn Thanh khẽ mỉm cười, quay mặt về phía chính diện, ổn định lại cảm xúc, nói với em trai: “Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy, nhớ báo cho anh sớm, biết không?”

“Anh, em không sợ nữa, sếu sau này họ mắng lại em, em sẽ mắng lại.”

Thương Vấn Thanh hỏi: “Vậy chim sẻ kia là chuyện gì?”

Thương Vấn Tinh liếc nhìn Hoắc Đào Đào, cô gái nhỏ ngoe nguẩy ngón tay út, nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên: “Đào Đào làm gì Đào Đào sẽ gánh vác, là em gọi chim sẻ đến, đừng mắng Tinh Tinh.”

Thương Vấn Tinh cũng áy náy: “Anh hai, đừng mắng dì ấy.”

“Ai nói anh mắng chứ?” Thương Vấn Thanh cười nói.

Hoắc Đào Đào nghiến răng nói: “Bởi vì Đào Đào bảo chim nhỏ mổ người.”