Chương 48: Tiểu Giang Tinh Tham Ăn (4)

Hoắc Đào Đào nắm chặt tay, phồng má tức giận, người này đúng là quá đáng ghét.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, có vài con chim sẻ đậu trên tường của trường mẫu giáo.

“Chim sẻ nhỏ, mau tới đây.” Hoắc Đào Đào lập tức vẫy tay ra hiệu, chim sẻ rất ngoan ngoãn bay xuống.

Cậu bé đeo kính sững sờ, còn Trương Hạo thì sợ hãi lùi lại một bước.

Chim sẻ bay quanh Hoắc Đào Đào mấy vòng, tay Hoắc Đào Đào chỉ vào cậu bé kia: “Thằng bé hư, các cậu đi dạy cho nó một bài học đi.” Vừa dứt lời, mấy con chim sẻ đã mổ vào người cậu bé.

Cậu bé đeo kính không kịp phản ứng, giây tiếp theo, một cơn đau nhói truyền đến từ trán cậu ta.

“A, đau quá! Đi đi, cút đi!” Cậu ta dọa tới mức hoảng sợ thất kinh, hai tay không ngừng vung vẫy muốn đuổi chim sẽ đi, trong lúc hoảng loạn mắt kính cũng rơi xuống đất. Mắt cậu ta bị cận thị chẳng nhìn rõ gì cả, hốt hoảng chạy vòng vòng tại chỗ.

Nhưng lũ chim sẻ vẫn truy đuổi ráo riết.

“Ôi con trai, con sao vậy? Con chim chết tiệt, cút đi!” Một người phụ nữ trung niên với mái tóc uốn xoăn vội vàng chạy tới, hất mạnh chiếc túi trên tay vài cái để xua mấy con chim sẻ đi.

Cậu bé đeo kính lao vào vòng tay mẹ và khóc: “Mẹ ơi, nó bảo lũ chim sẻ mổ con”.

Người phụ nữ nhìn thấy trên trán con trai mình sưng lên mấy cục, tức giận nghiến răng nghiến lợi, sải bước về phía trước mắng Hoắc Đào Đào: “Cháu là con cái nhà ai, đứa con hoang có mẹ sinh không có mẹ dạy, dám ức hϊếp con trai tôi.”

Hoắc Đào Đào bị khí thế đáng sợ của người phụ nữ dọa lùi lại một bước.

Thương Vấn Tinh lập tức chặn Hoắc Đào Đào ở phía sau mình, lớn tiếng nói: “Không liên quan đến dì ấy.”

Thằng nhóc đeo kính vừa khóc vừa kêu: “Bọn họ là một bọn.”

“Hay lắm, hai người ăn hϊếp một mình con trai tôi.” Người phụ nữ mắng: “Ba các người là ai, tôi muốn tìm anh ta tính sổ.”

“Tôi không có ba.” Hoắc Đào Đào thì thào.

“Tôi cũng không có ba.” Thương Vấn Tinh nói thêm.

Người phụ nữ nghẹn họng.

“Gọi phụ huynh các người đến.”

“Tôi đây.” Thương Vấn Thanh bước tới trước mặt hai đứa trẻ.

Ở tuổi mười chín, anh ta đã cao một mét tám, đặc biệt oai phong khi đứng trước mặt phụ nữ trung niên này.

Người phụ nữ trung niên gãi gãi cổ nói: “Nhìn con cái nhà các người làm ra chuyện tốt gì kia kìa, khiến đầu con trai tôi thành ra thế này, cậu tính là sao đây?”

Thương Vấn Tinh ôm chân anh trai, khiếu tố: “Cậu ta mắng người ta trước.”

Thương Vấn Thanh khẽ lướt nhìn qua trán thằng nhóc đeo kính, hỏi em trai: “Nó mắng em cái gì?”

Thương Vấn Tinh trầm mặc vài giây, hai mắt hơi đỏ: “Nó mắng em là tiểu độc vật, còn mắng Đào Đào là tiểu tiểu độc vật.”

“Vốn là như thế mà, anh cậu ta nghiện ma túy đã lên tin tức rồi, bạn học cũng nói như vậy.” Thằng nhóc đeo kính vẫn bộ dạng không biết trời cao đất dày.

Ánh mắt Thương Vấn Thanh lập tức trở nên lạnh đi, sắc mặt lạnh lùng nói với người phụ nữ trung niên: “Xem ra cô nên dạy dỗ lại con mình trước, đừng thối mồm thối miệng như thế.”

Người phụ nữ trung niên cũng nghe nói trong lớp con trai mình hình như có em trai của đại minh tinh, lập tức giở giọng giễu cợt: “Hóa ra cậu chính là minh tinh ** đó à, đứa nhỏ nói bậy bạ có mấy câu thì có sao, con cái nhà các người tàn độc như thế, mổ đầu con trai tôi thành ra thế này.”