Chương 14

“Còn phải đa tạ Diêm Vương đại nhân đã chuẩn bị nhiều bỉ ngạn hoa như vậy cho ta, khiến ta có thể luyện chế ra Hồn Linh Đan, Hồn Linh Đan này đúng là thứ tốt, ngay lập tức liền thấy hiệu quả, Diêm Vương đại nhân có muốn thử một lần hay không, cái này ngoài trừ có thể làm người thường nhìn thấy linh hồn thể, còn có tác dụng tăng cường linh hồn lực, chúng ta coi như là người quen cũ, ta giảm giá cho ngươi một chút, ngươi thấy thế nào?”

Yêu Cốt không chú ý khi nàng đổ Hồn Linh Đan ra, những du hồn ở phía xa giống như ngửi thấy mùi hương câu hồn, đặc biệt là hai du hồn vừa nói muốn hù dọa Yêu Cốt, nhìn thấy Yêu Cốt ăn Hồn Linh Đan, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.

Diêm Vương chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, người quen cũ chỉ được giảm giá chưa được một nửa, thế cũng quá tham lam rồi. Từ lâu đã nghe nói Nạp Lan Yêu Cốt tham tiền, nhưng không ngờ lại tham tiền đến như vậy.

“Bổn tọa không cần Hồn Linh Đan của ngươi, chỉ cần ngươi trả Thông Linh Nhẫn lại cho bổn tọa.”

Yêu Cốt nhất thời thay đổi sắc mặt với tốc độ cực nhanh, khi Diêm Vương chưa phản ứng lại liền nói: “Không có cửa đâu, ngài đi thong thả, ta không tiễn.”

Yêu Cốt liếc nhìn Diêm Vương, làm gì còn chút tôn kính nào, trực tiếp ra lệnh đuổi khách, một đám du hồn trừng lớn mắt nhìn Yêu Cốt.

Nữ nhân này… thật quyết đoán!

Bọn họ là du hồn, đương nhiên có thể phân biệt được là nam hay nữ.

Ngay lúc Diêm Vương sắp phát điên, hắn lại hoàn toàn biến mất trong không gian, Yêu Cốt mỉm cười nhìn chiếc nhẫn trên tay. Nàng đã nắm được bí quyết làm sao có thể đuổi Diêm Vương đi, không cần tỉnh lại từ trong mơ, chỉ cần ở trong đầu muốn Diêm Vương đi thì hắn sẽ cút đi.

Sau khi Diêm Vương rời đi, chúng du hồn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, áp lực cũng giảm đi rất nhiều, hai du hồn do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay Yêu Cốt, sau đó bay về phía nàng.

“Cô nương, chúng ta kết bằng hữu đi.”

Nói với Yêu Cốt nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào lọ dược trong tay nàng, vẻ mặt thèm thuồng thiếu chút nữa chảy nước miếng.

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta kết làm bằng hữu đi.”

Một tên khác chỉ biết phụ họa theo, bọn họ đã du đãng ở đây quá lâu, nếu lại qua mấy trăm năm, nói không chừng ngay cả ngôn ngữ cũng quên mất.

Yêu Cốt giảo hoạt đánh giá hai du hồn này một chút, nâng tay lên lắc lắc lọ dược, cười tà ác: “Rất muốn ăn sao?”

Hai du hồn đồng thời gật đầu, trong mắt tràn đầy khát vọng: “Muốn.”

“Đi theo ta thì về sau ngày nào cũng có thể ăn, thấy thế nào?”

Nói thật, Yêu Cốt cũng không thích ứng lắm với xã hội hiện đại, khi nàng còn nhỏ thì bị nhốt ở trong nhà làm việc nặng, lớn một chút thì bị bán vào miếu hòa thượng, sau khi trốn thoát thì trở thành một tên ăn mày thêm ăn trộm sống ở dưới đáy thành, với Yêu Cốt thì sống ở tu chân đại lục có vẻ dễ dàng hơn.

Ở xã hội hiện đại này thật sự rất khó sống, nhưng dù sống ở đâu cũng phải có người giúp đỡ mới được, tuy rằng nàng không biết nhiều về xã hội hiện đại, nhưng cũng biết ở đây không có quỷ thần gì, nếu như nàng thu nhận những du hồn này làm việc cho nàng, sau này chắc hẳn sống cũng tạm ổn.

Nghe thấy mỗi ngày đều có thể ăn Hồn Linh Đan, hai du hồn gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở, Yêu Cốt lấy ra hai viên Hồn Linh Đan từ trong lọ rồi ném cho bọn họ, hai du hồn liền trực tiếp mở miệng nhận lấy, khi đến trong miệng lại không nhai mà trực tiếp nuốt chửng.

Khóe miệng Yêu Cốt giật giật vài cái, đỡ trán cảm thán, nàng thật sự không hiểu được thế giới của quỷ hồn!

Khi nhìn lại hai du hồn này, Yêu Cốt bất ngờ phát hiện linh hồn thể của bọn họ dường như rõ ràng hơn so với trước kia, vừa nãy hai du hồn giống như chỉ còn là một sợi tàn ảnh, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.