Chương 19

Phụt!

Hai tên du hồn trong không gian trực tiếp phì cười, trợn trắng mắt, rõ ràng là đại ca muốn đem hai tên này ở lại bên người để tiện tra tấn, sao có thể cảm hóa bọn họ.

Vô Nhân Vô Duyên nhìn Yêu Cốt một cái, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy đi tới phía sau Yêu Cốt, Yêu Cốt đã là Thánh Tử, đương nhiên không cần nghe lời của Hoa Tâm hòa thượng, vì thế liền mang theo Vô Nhân Vô Duyên trở về phòng.

Mà tất cả hòa thượng của chùa chiền đều quỳ đưa tiễn Yêu Cốt, Vô Nhân Vô Duyên trợn tròn mắt, cẩn thận đi theo phía sau Yêu Cốt.

“Hai người các ngươi phải làm thế nào để báo đáp ơn cứu mạng của ta?”

Yêu Cốt ngồi ở trên ghế một bên uống trà, một bên nhìn Vô Nhân Vô Duyên, hai người bọn họ đứng ở đó, trong mắt tràn đầy hoang mang.

“Ngươi thật sự là Thánh Tử sao?”

Vô Duyên nghi ngờ hỏi, nếu Yêu Cốt thật sự là Thánh Tử, hắn cùng Vô Nhân liền thật sự phạm sai lầm lớn, muốn ném Thánh Tử xuống nước, may mà Thánh Tử không sao, bằng không bọn họ đã thật sự phạm lỗi.

Yêu Cốt nở nụ cười, đặt cái ly trong tay xuống, “Ta cũng không biết.”

Vô Nhân Vô Duyên chờ mong nhìn Yêu Cốt, vậy mà lại nghe được một câu vô trách nhiệm như vậy, tức khắc cảm thấy cứng họng nói không nên lời.

“Hiện tại ta hỏi các ngươi mấy câu, các ngươi nhớ kỹ phải trả lời thật lòng, bằng không ta không ngại làm cho các ngươi quét tước nhà xí một năm.”

Vô Nhân Vô Duyên ngay lập tức há hốc mồm, Vô Nhân bị chọc tức, nhưng cuối cùng cũng không phản bác, giận dỗi nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Hắn thật sự không muốn quét tước nhà xí, nhà xí ở đây thật sự không phải nơi để người có thể quét tước, khó khăn lắm được miễn trừng phạt, hắn tự nhiên không muốn bị phạt nữa, hắn nhìn ra địa vị của Yêu Cốt ở chùa Phúc Duyên được đề cao rất nhiều, không phải người hắn có thể đắc tội.

Yêu Cốt cũng không khách sáo, cả người ngồi dựa trên ghế giống nhau giống như đại gia, ngoắc ngoắc ngón trỏ vài cái: “Tiền của chùa Phúc Duyên các ngươi tới từ đâu?”

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, đây là sự thật, lúc trước khi nàng còn ở địa phủ liền nhìn thấy chuyện này. Nàng cũng không muốn sau khi xuống núi thì không có tiền, tiếp tục dựa vào ăn trộm để tồn tại, mặc dù hiện tại thủ pháp của nàng thực thành thạo, nhưng nàng thích cướp đoạt công khai hơn.

Tất nhiên, đối tượng cướp đoạt công khai chính là chùa Phúc Duyên.

Vô Duyên trước tiên mở miệng: “Chúng ta đều có tiền hương khói, hương khói của chùa Phúc Duyên chúng ta cũng không tệ lắm, có không ít người tới cho tiền hương khói, còn có một số người tới xem mệnh, hoặc là giải sâm, làm pháp sự.”

Yêu Cốt mắt sáng ngời, hương khói không tệ? Tốt lắm, có tiền là được, trước khi đi chỉ cần mang theo tiền hương khói là đủ để sinh hoạt.

Vô Nhân Vô Duyên nhìn biểu tình đáng khinh của Yêu Cốt, liếc nhìn nhau một cái, đây là Thánh Tử sao? Sao lại đáng khinh như vậy, một chút cũng không giống Thánh Tử.

Vào đêm, Yêu Cốt lại thả Thư Sinh cùng Thổ Phỉ ra, hai du hồn bay về phía căn phòng của nhị sư huynh Vô Năng và Hoa Tâm hòa thượng.

Vào ban đêm, từ trong chùa Phúc Duyên liên tục vang lên tiếng la thảm thiết, chẳng qua người tối nay la hét chỉ có Hoa Tâm hòa thượng cùng nhị sư huynh Vô Năng, tiếng kêu la vô cùng thê thảm khiến mọi người thổn thức không thôi.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Tâm hòa thượng cùng nhị sư huynh đều không có chút sức sống nào, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng, chứng tỏ đêm qua không thể ngủ ngon.

Có người tò mò nên đã hỏi nhị sư huynh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào tối qua, khi nhị sư huynh nghe thấy thì sắc mặt đột nhiên xanh xao, trông rất khó coi.

Nhị sư huynh cùng Hoa Tâm hòa thượng đều không nói rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng người mắt sắc lại phát hiện cả Hoa Tâm hòa thượng và nhị sư huynh đều có chút kỳ quái.