Chương 20

Hoa Tâm hòa thượng đi đường có chút lúng túng, bước chân thì lâng lâng giống như vừa làm xong việc gì mệt mỏi, toàn bộ thân mình có chút yếu ớt.

Chỉ có Yêu Cốt mới biết vào đêm qua bọn họ đã trải qua những gì, Hoa Tâm hòa thượng vẫn luôn ra vẻ đạo mạo khiến ai cũng không biết trong xương cốt hắn có những ý nghĩ đen tối kia. Tối hôm qua, Yêu Cốt làm cho Thổ Phỉ tạo ra cảnh tượng Hoa Tâm hòa thượng bị một vạn quỷ áp người.

Hoa Tâm hòa thượng thét chói tai không ngớt, nhưng lại không thể từ ở trong mơ tỉnh lại, ở trong mơ, hắn bị vô số tên quỷ hồn đè xuống, có nam quỷ cũng có nữ quỷ. Dù sao trong buổi tối này hắn bị bao nhiêu con quỷ bám vào như thế, đối với một người nam nhân mà nói thì đây tuyệt đối là sỉ nhục cực độ.

Dù chỉ là mơ nhưng khi tỉnh dậy, Hoa Tâm hòa thượng vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, chân tay đau nhức vô lực, đi đường cũng mệt mỏi vô cùng.

Các hòa thượng khác hỏi hắn, hắn lại không thể nói được, biết rằng nửa đêm mình la hét bị mọi người nghe được liền cảm thấy nhục nhã, có cảm giác nóng rát như bị người thấy được mặt xấu xí của hắn.

Lúc này hắn muốn nổi giận, nhưng lại không có lý do để nổi giận, hắn kìm nén đến mức tức ngực khó thở, xấu hổ không thôi.

Mà mặt khác, nhị sư huynh Vô Năng cũng khá là thảm, cả đêm đều mơ phải một giấc mơ, giấc mơ này chân thật đến mức khiến hắn cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

Nguyên một buổi tối, hắn vẫn luôn ở nhà xí, bò ra khỏi hầm cầu rồi lại chui vào. Mùi tanh hôi thối khắp người khiến hắn gần như muốn nôn hết thức ăn của đêm qua ra. Điều buồn bực nhất là hắn liên tục rơi xuống hố phân, mỗi một lần đều cảm giác được thứ thối hoắc kia chui vào mũi cùng lỗ tai, trong miệng cũng dính đầy phân, loại cảm giác ghê tởm này khó mà nói thành lời.

Trong mơ, dù hắn có kêu cứu thế nào thì dường như cũng không có ai nghe thấy, cảm giác bất lực này cứ tra tấn công hắn, đến sáng tỉnh dậy nhìn thấy mọi người thì lại nổi lên một cơn tức giận không thể giải thích được. Hắn vậy mà đem những thứ trong mơ liên lụy đến con người trong thực tế.

“Sư phụ, nhị sư huynh, chúng ta đã để lại cơm sáng cho các ngươi, bữa sáng hôm nay là cháo bắp, còn có đậu tương, đậu tương là do khách hành hương đưa tới ngày hôm qua, mùi vị rất thơm.”

Bởi vì Hoa Tâm hòa thượng cùng nhị sư huynh dậy khá trễ nên đã bỏ bữa sáng, một tên hòa thượng thường thường thích nịnh bợ cười hì hì nói, hắn làm vậy để khiến Hoa Tâm hòa thượng cùng nhị sư huynh có ấn tượng tốt với hắn.

Kết quả, hắn vừa nói xong thì nhị sư huynh liền bắt đầu nôn khan, thiếu chút nữa nôn ra nước chua trước mặt mọi người, bộ dạng vô cùng chật vật.

Hắn bây giờ không thể chịu nổi cái thứ cháo bắp vàng vàng và đậu tương có mùi lạ kia, chỉ cần nhớ đến thôi đã cảm thấy bụng cồn cào, lại nhớ tới việc bị rơi xuống hố phân vô số lần đêm qua.

Hoa Tâm hòa thượng vốn là trằn trọc một đêm, hiện tại đã không còn khí lực gì, nghe thấy bữa sáng hôm nay đột nhiên có chút suy sụp, đây đều không phải thứ có thể lấp đầy dạ dày của hắn, lại nhìn thấy nhị sư huynh nôn, ngay lập tức liền không còn ý muốn ăn cơm.

Yêu Cốt nhìn Hoa Tâm hòa thượng cùng nhị sư huynh như thế, mang theo một tia thánh khiết, nghiêm trang mà mở miệng, “Hai người các ngươi không khỏe trong người sao? Đêm qua nghe thấy các ngươi la hét, chẳng lẽ là bị ác mộng?”

Đối mặt với Thánh Tử, Hoa Tâm sư phụ rất tôn kính, không phải hắn lễ phép, mà là lối suy nghĩ đã có từ lâu trong xương cốt, đối với hắn mà nói, Thánh Tử là bất khả xâm phạm.

Hai người đều có chút chột dạ khi nghe Yêu Cốt hỏi, lo lắng bản thân đã nói ra điều gì không nên nói trong mơ, vậy thì thực sự quá mất mặt rồi.