Chương 2

Ma quỷ thời xưa?

Hắc Bạch Vô Thường liếc mắt nhìn nhau, tên này tại sao lại kỳ quặc như vậy?

“Oáp... không nghĩ tới hình phạt của các người thế mà lại bắt kịp thời đại đấy, cai ngục gợi cảm mặc bikini rồi cầm roi da thật đúng là tuyệt vời quá đi. Chậc chậc chậc, hóa ra đại ca của các ngươi thích như thế, khẩu vị nặng nhỉ. Xin phép nhiều chuyện một chút, đại ca của các ngươi cả đêm yêu cầu mấy lần?”

Hắc Bạch Vô Thường giật giật mí mắt, vị tổ tông này không thể bớt nói hai câu sao, không thể nâng niu trái tim nhỏ của bọn họ một chút sao? Bọn họ cũng không hiểu được tai sao vị tổ tông này lại trở về đây.

“Đi thôi, đi nhìn xem vị đại nhân anh minh thần võ kia của chúng ta bắt ta trở về làm gì.”

Người trẻ tuổi giống như ngựa quen đường cũ, rất quen thuộc với địa hình nơi này, căn bản không cần Hắc Bạch Vô Thường dẫn đường liền dẫn đầu đi tới nghị sự đại sảnh. Hắc Bạch Vô Thường bất đắc dĩ liếc nhau sau đó lại yên lặng đi theo.

Nghị sự đại sảnh.

Ở đây rất có phong cách của nha môn cổ đại, ở chỗ án đài có một nam nhân tuấn dật phi phàm đeo mặt nạ nửa bên mặt, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể làm cho người ta lạnh cả sống lưng. Hắn đang dựa vào bàn làm việc, nghe được tiếng động cũng không thèm ngẩng đầu.

“Tiểu Hắc, hôm nay thu phục được lệ quỷ sao?”

Hắc Vô Thường run cả người, tên Hắc Vô Thường của hắn uy phong bao nhiêu, thế mà tới chỗ của Diêm Vương nghe thế nào cũng như là tên của thú cưng.

Trong tình huống bình thường, thời gian này Hắc Bạch Vô Thường đều đang thu gặt, chỉ khi gặp phải lệ quỷ hai người bọn họ mới có thể cùng nhau đến áp giải lệ quỷ. Cho nên giờ phút này Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là thượng giới lại xuất hiện lệ quỷ.

“Hồi bẩm Diêm Vương đại nhân, cái này...”

Diêm Vương đại nhân nghe ra sự ngập ngừng của Tiểu Hắc, buông bút trong tay, chậm rãi ngẩng đầu.

Một giây, hai giây, ba giây...

“Ngươi sao lại tới nữa!”

Thanh âm lạnh như băng, nhưng không khó nghe ra trong lời nói còn mang theo một chút kinh hoảng.

Người trẻ tuổi cười khúc khích, vẫy vẫy tay với Diêm Vương, trong giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: “Diêm Vương đại nhân thân ái, đã lâu không thấy ngài, thật là tưởng niệm quá đi.”

Diêm Vương vốn dĩ không có nhiệt độ cơ thể, nhưng khi nghe được lời này của người trẻ tuổi, sống lưng tức khắc chợt lạnh, hắn không muốn gây thù chuốc oán với tên quái đản này.

“Tiểu Hắc Tiểu Bạch, các ngươi làm cái gì vậy, sao lại bắt hắn tới!”

Hắc Bạch Vô Thường bị điểm danh, vẻ mặt đột nhiên đau khổ: “Hồi hồi hồi, hồi bẩm đại nhân, chúng tôi nửa...nửa đường, nhặt nhặt nhặt trở về.”

Bạch Vô Thường nói xong một câu mà kiên nhẫn bị bào mòn hết cả.

Người trẻ tuổi híp mắt, đọc một bộ dạng hồ ly gian trá nhìn phản ứng của Diêm Vương. Nhưng thật ra không giống như Diêm Vương bắt hắn tới lắm, vậy đây là chuyện gì?

“Này...”

Diêm Vương khó hiểu, trầm tư một lát, sau đó vội vàng bắt đầu lật sổ sinh tử, lật về phía trước vài trang, ngay lập tức động tác trên tay hắn dừng lại, biểu tình có chút cứng đờ, sau đó hóa đá...

Việc này hắn thêm vào khi nào, sao hắn lại không có ấn tượng gì cả.

Trong giây lát, người trẻ tuổi không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh Diêm Vương, híp mắt nhìn trên sổ sinh tử. Cái tên bị mực đỏ khoanh tròn, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng đến sự khí phách của nó - Nạp Lan Yêu Cốt!

Đúng vậy, Nạp Lan Yêu Cốt chính là tên của người trẻ tuổi này.

Yêu Cốt nghiêng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Diêm Vương, Diêm Vương cảm giác được tầm mắt của Yếu Cốt. Khóe miệng giật giật, nhìn về phía Yêu Cốt, ho nhẹ một tiếng nhằm che dấu một chút xấu hổ hiện giờ.

"Diêm Vương đại nhân thân ái, có thể giải thích một chút cho ta hay không, cái khoanh tròn "tinh xảo" này là chuyện gì đây?”