Chương 22

Yêu Cốt nhìn đám hòa thượng, trên môi nở một nụ cười thánh khiết.

“Sư phụ các ngươi nhưng là đắc đạo cao tăng, làm sao có thể coi trọng vật ngoài thân như thế. Đối với hắn mà nói, hắn nên coi tiền như cặn bã mới đúng, vì thế hắn tất nhiên sẽ muốn chia tiền hương khói với các ngươi. Ngã phật từ bi, ta càng không đành lòng nhìn thấy các ngươi chịu khổ ở thế gian, bất luận hậu quả gì thì do một mình ta gánh vác.”

Chỉ một câu nói liền đưa Hoa Tâm hòa thượng đưa lên một vị trí rất cao, nếu hắn muốn xuống thì tuyệt đối sẽ sượng mặt, lại làm cho tất cả mọi người cảm kích nàng. Mọi người lập tức đều cảm thấy Yêu Cốt quả nhiên là chuyển thế của Thánh Tử, hiểu được khó khăn cùng bi thương của bọn họ.

“Thánh Tử quả nhiên từ bi, chúng ta thật là tam sinh hữu hạnh mới có thể gặp được Thánh Tử ngài, Thánh Tử nhất định phải chăm sóc cho chúng ta nhiều hơn nhé.”

“Đúng vậy, Thánh Tử hiểu rõ đại nghĩa như thế, chúng ta thật sự bái phục!”

“Thánh Tử, ngài chính là sự tồn tại của thần thánh trong lòng chúng ta!”

Chỉ trong một buổi sáng, bằng vài câu nói mà Yêu Cốt đã lấy được lòng của tất cả mọi người, nàng càng ngày càng bội phục khả năng lừa gạt của bản thân.

Yêu Cốt lúc này cảm khái không thôi, kiếp trước nàng là độc y lại là thần trộm, mệt quá sức còn không chiếm được thanh danh gì tốt, hiện tại nàng mới phát hiện có một cái miệng khéo léo quan trọng như thế nào..

Cuộc sống dựa vào cái miệng cũng không tệ lắm.

Đương nhiên, chuyện này khiến Yêu Cốt hiểu ra một điều, tiền không chỉ có thể sai khiến ma quỷ, tiền còn có thể làm cho hòa thượng dậy lòng tham.

Cũng không biết vì sao hôm nay lại có nhiều người đến dâng hương, một đám hòa thượng hôm nay vô cùng nhiệt tình, bọn họ cho rằng Thánh Tử muốn thưởng cho bọn họ nên hôm nay mới có nhiều người cho nhiều tiền hương khói như thế.

Thật ra Yêu Cốt cũng không biết tại sao lại có nhiều người đến dâng hương như vậy, nàng còn tưởng rằng ngày nào cũng có nhiều người như vậy.

“Thánh Tử, Thánh Tử, không tốt, Lưu gia dưới chân núi phái người tới.”

Yêu Cốt đang nhìn mọi người dâng tiền hương khói, bên ngoài đại sảnh lại có một hòa thượng tầm hai mươi tuổi vội vàng chạy vào.

Nhiều người nghe thấy lời nói của hòa thượng đều theo bản năng nhìn Yêu Cốt, người này là Thánh Tử của Phật gia sao? Trời ạ, bọn họ thật may mắn được gặp Thánh Tử.

“Lưu gia là ai?”

Yêu Cốt không biết Lưu gia là ai, nhưng việc hòa thượng này hoảng loạn như thế đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Vô Nhân Vô Duyên vẫn luôn đi theo Yêu Cốt nghe thấy có người Lưu gia đến, sắc mặt cũng có chút sốt ruột, Vô Duyên chủ động giải thích cho Yêu Cốt.

“Thánh Tử, Lưu gia là một phú hộ ở dưới chân núi huyện Kế, sở dĩ chùa Phúc Duyên của chúng ta có thể tồn tại là nhờ vào sự nâng đỡ của Lưu gia, vậy nên không thể đắc tội với Lưu gia. Nhiều năm qua, trụ trì chúng ta vẫn luôn giúp đỡ Lưu gia, Lưu gia vì báo đáp trụ trì mới duy trì chùa Phúc Duyên của chúng ta.”

Yêu Cốt bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía người được Lưu gia phái tới: “Xin hỏi chúng ta có thể giúp gì cho ngươi?”

Người ta là nhà giàu có, tiền hương khói khẳng định dâng rất nhiều, thái độ cũng nên tốt một chút.

Người đến là quản gia Lưu gia, nhìn thấy Yêu Cốt nhỏ tuổi lại trông không giống hòa thượng của chùa chiền, liền cau mày nói với hòa thượng báo tin: “Ta muốn tìm trụ trì, mau gọi trụ trì các ngươi ra đây.”

“Lưu quản gia, trụ trì của chúng ta đang bế quan, trước khi bế quan đã dặn dò không được đi quấy rầy hắn, sau khi trụ trì xuất quan thì sẽ xuất hiện. Còn vị này chính là Thánh Tử của chúng ta, nói không chừng Thánh Tử của chúng ta cũng có thể hỗ trợ.”

Ở trong mắt những hòa thượng này, Yêu Cốt là Thánh Tử, tức là còn lợi hai hơn so với trụ trì, việc trụ trì có thể làm, Thánh Tử cũng nhất định có thể.