Chương 23

Lưu quản gia nghi ngờ đánh giá Yêu Cốt, bộ dáng của Yêu Cốt thật là rất khó thuyết phục người ta.

“Ngươi thật sự là Thánh Tử?”

Yêu Cốt chỉ cười không nói, lúc này nàng sao có thể mở miệng trả lời, nàng nhưng là thánh nhân, loại việc nhỏ này chắc chắn sẽ có người trả lời thay nàng, như vậy mới có thể chứng tỏ địa vị thần thánh của nàng.

Quả nhiên, ngay lập tức có người giành nói: “Tất nhiên, Thánh Tử tới đây là để cứu rỗi chúng ta!”

Yêu Cốt khen ngợi nhìn người trả lời thay, tên hòa thượng này đúng là có tuệ căn, đáng để bồi dưỡng, về phần hắn nói cứu rỗi… Ha, chia đều tiền hương khói hẳn là cũng coi như một loại cứu rỗi.

Mọi người đều gật đầu lia lịa, bọn họ đều mơ thấy Yêu Cốt chính là Thánh Tử của bọn họ, tuyệt đối không sai.

Nhìn thấy nhiều người gật đầu như vậy, Lưu quản gia cũng có chút tin tưởng. Nếu người này là Thánh Tử thì bản lĩnh hẳn là cao hơn trụ trì, vậy bệnh của tiểu thiếu gia được cứu rồi!

“Thánh Tử, vừa rồi đắc tội còn hy vọng ngài không phiền lòng, tiểu thiếu gia nhà chúng ta hôm nay phát bệnh đột ngột, mong ngài có thể đến xem.”

Phát bệnh đột ngột?

Yêu Cốt im lặng trong chốc lát, không ngờ trụ trị của chùa này lại am hiểu y thuật, nghe Lưu quản gia nói thì trước kia khi tiểu thiếu gia Lưu gia bị bệnh đều được trụ trì chữa trị, không nghĩ tới chùa Phúc Duyên xa xôi này còn có người tài giỏi.

Những việc khác nàng không dám cam đoan, nhưng trị bệnh và hạ độc đều là nghề cũ của nàng.

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, một khi đã như vậy, ta sẽ phá lệ một lần cùng ngươi đến xem. Nếu hắn có duyên với ta, ta sẽ toàn lực cứu chữa, nếu như vô duyên, thứ lỗi cho ta lực bất tòng tâm."

Đối với Yêu Cốt mà nói, căn bản không có bệnh không chữa được, nhưng đại nhân vật bình thường đều dùng lý do thoái thác này, như vậy mới tạo cảm giác thần bí khiến người khác cảm thấy nàng cao thâm khó đoán.

Lưu quản gia nghe xong, quả nhiên hai mắt sáng ngời, ngay cả trụ trì đại sư cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh của tiểu thiếu gia, chỉ có thể kéo dài sinh mệnh của tiểu thiếu gia mà thôi, trong lời nói của Thánh Tử thì dường như nàng có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếu gia.

Nhưng nghĩ đến những gì Yêu Cốt nói, có thể cứu được tiểu thiếu gia nhà ông hay không đều tùy thuộc vào duyên phận, trong lòng ông lại có chút lo lắng.

“Thánh Tử đại nhân, chỉ cần ngài có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếu gia nhà chúng ta, lão gia chúng ta nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngài, tuyệt đối sẽ không để ngài thiệt thòi!”

Nếu như Yêu Cốt có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếu gia, ngay cả ông cũng sẽ được lão gia ban thưởng, nhưng mà... Thánh Tử này thoạt nhìn tuổi trẻ như thế, thật sự có cách chữa khỏi cho tiểu thiếu gia sao?

Mặc kệ, hiện tại trụ trì đang bế quan, còn nước thì còn tát, hơn nữa danh hào Thánh Tử này có vẻ cao cấp hơn trụ trì một chút.

“Trước tiên đi nhìn tiểu thiếu gia nhà ngươi đi, ta có ra tay cứu hắn hay không còn phải xem duyên phận giữa ta và hắn, đi thôi.”

Yêu Cốt nghiễm nhiên làm một bộ dáng của thế ngoại cao nhân, Vô Nhân, Vô Duyên phía sau đều cúi đầu bĩu môi, bọn họ không tin Yêu Cốt thật sự có thể chữa bệnh.

Yêu Cốt đi theo Lưu quản gia, mang theo Vô Nhân Vô Duyên cùng nhau xuống núi.

Đã lâu không sống ở đây, Yêu Cốt có chút không thích ứng với cuộc sống đô thị dưới chân núi. Hai người Vô Nhân Vô Duyên càng tò mò, bọn họ từ nhỏ lớn lên trong chùa chiền, càng không biết cuộc sống dưới chân núi là như thế nào.

Dưới chân núi, một chiếc xe hơi màu đen đã đợi ở đó, chắc là xe của Lưu gia chuyên dùng để tiếp đón trụ trì. Yêu Cốt có hơi không quen với xe hơi, đây chắc là lần đầu tiên nàng ngồi xe hơi, trước kia toàn đi bằng hai chân, làm gì có tiền mà ngồi xe hơi.