Chương 24

Tuy nhiên ít nhiều thì cũng thấy người ta đi xe rồi, Yêu Cốt lên xe, Vô Nhân Vô Duyên vây quanh xe hơi kinh ngạc cảm thán một lúc, sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi lên xe, nhất thời không có ai nói chuyện.

Yêu Cốt lại nghe được cuộc nói chuyện giữa Thư Sinh và Thổ Phỉ trong không gian.

“Thổ Phỉ, ngươi đã thấy thứ này chưa?”

“Chưa từng thấy, một hộp đen lớn thế này có công dụng gì chứ?”

“Ngươi ngốc quá, nhất định là những người này biết đại ca giả thần giả quỷ nên tới bắt nàng, ngươi không thấy thứ này có chút giống xe chở tù chuyên dùng để bắt giữ phạm nhân ở cổ đại sao.”

“Ồ? Đúng là có chút giống. Không hổ là người đọc sách, Thư Sinh, ta nghĩ ngươi nhất định là tú tài học thức uyên bác!”

Nghe đối thoại của Thư Sinh và Thổ Phỉ, đặc biệt là ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của Thổ Phỉ, sắc mặt Yêu Cốt có chút kỳ quái, nàng rốt cuộc đã thu nhận hai du hồn kiểu gì đây?

Ôi...

Dọc đường đi Yêu Cốt đều không nói chuyện, nhìn mọi thứ ngoài cửa kính xe, nàng suy nghĩ về sau phải xuống núi thì phải kiếm tiền bằng cách nào.

Một lúc sau xe đã đến bệnh viện lớn nhất huyện Kế, tiểu thiếu gia Lưu gia phát bệnh đột xuất nên không kịp đưa đến bệnh viện trong thành phố, hơn nữa như vậy lại càng thuận tiện tìm trụ trì.

Lưu quản gia cung kính dẫn đường cho Yêu Cốt, ông vẫn chưa biết bản lĩnh của Yêu Cốt nên trong lòng có chút thấp thỏm.

“Thánh Tử đại nhân, ta phải nói cho ngài biết về tình trạng thể chất của tiểu thiếu gia chúng ta, hắn từ trong bụng mẹ đã có bệnh tật, qua nhiều năm thân thể lại vô cùng yếu ớt, đặc biệt là một năm trở lại đây thân thể càng ngày càng sa sút. Trụ trì lúc trước nói là do thiếu gia nhà ta phát triển không tốt, chúng ta đã tìm rất nhiều bác sĩ, người nào cũng nói thiếu gia nhà ta... không thể sống quá lâu, không biết ngài thật sự có cách nào không?”

Theo miêu tả của Lưu quản gia, tiểu thiếu gia của nhà này hẳn là có vấn đề về thể chất, dựa theo lời của Lưu quản gia thì hắn sống không được bao lâu, khả năng chết sớm rất cao.

Không phải nàng không có cách nào, chỉ là trong thế giới vật tư khan hiếm này thì thật sự rất khó giải quyết.

Đương nhiên, nếu thù lao phong phú, hoặc là có thứ gì có thể đáp ứng được nhu cầu của nàng, nàng nhưng thật ra có thể cân nhắc nhìn xem.

Khi đi thang máy, cả Yêu Cốt và Vô Nhân Vô Duyên đều có chút khó chịu, xem ra nàng thực sự phải hòa nhập với thế giới này càng sớm càng tốt.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, Yêu Cốt liền nhìn thấy hành lang đầy người, đàn ông, phụ nữ và trẻ em, đủ loại người đều có.

Có người đang dùng điện thoại, có người đang dò hỏi bệnh tình từ bác sĩ, có người ngồi hút thuốc, có người thì ngồi khóc.

Khi thang máy mở cửa cũng thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người đều nhìn vào thang máy, hiện tại chỉ có người của Lưu gia mới có thể lên tầng này, người ngoài không được phép lên.

Đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, một người phụ nữ trung niên lập tức nhíu mày, nghiêng mắt đánh giá Yêu Cốt rồi nhấc ngón tay đeo chiếc nhẫn vàng óng trên tay chỉ vào Yếu Cốt.

"Ngươi là ai, không biết nơi này đã bị Lưu gia chúng ta bao hết rồi sao? Còn dám tùy tiện tới đây, ngươi không muốn sống nữa hả!"

“Được rồi, Lưu Vi, đừng so đo với người xa lạ, lãng phí thời gian của chúng ta, cứ nhanh chóng đuổi nàng đi xuống là được, chúng ta cũng không biết trong phòng bệnh có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý."

Một người đàn ông trung niên, hẳn là là chồng của Lưu Vi, không kiên nhẫn xua tay, mắt nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, giống như có chút sốt ruột lại có chút hưng phấn.

Lưu Vi nghe xong lời nói của chồng, đột nhiên hiểu ra, liền hung hăng trừng mắt nhìn Yêu Cốt, chán ghét nói: "Thừa dịp ta chưa nổi giận thì mau cút khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!"