Chương 26

“Lão gia, cao nhân mà ta mời đã đến.”

Lưu quản gia nhìn thấy Lưu gia lão gia sắp nổi giận liền lập tức giải thích một câu, ông vừa rồi quá sốt ruột nên quên mang bọn Yêu Cốt đi thay quần áo.

Lưu gia lão gia cau mày nhìn Lưu quản gia, mở miệng nói: “Ta không phải kêu ngươi đi tìm trụ trì sao? Sao ngươi mang về mấy đứa nhỏ này, không biết rằng tiểu thiếu gia hiện tại đang nguy kịch sao?”

Lưu quản gia hoảng sợ, vội vàng mở miệng giải thích: “Lão gia, vừa rồi ta đi chùa Phúc Duyên, nhưng trụ trì đang bế quan. Ta nghe nói ở đó có một vị Thánh Tử nên liền vội vàng dẫn Thánh Tử lại đây xem có thể trị bệnh cho tiểu thiếu gia hay không.”

Lưu gia lão gia lúc này mới nhìn kỹ Yêu Cốt, thấy hắn chỉ là một thiếu niên nên thì trong mắt có chút hoài nghi.

"Quản gia, ngươi có chắc vị thiếu niên trẻ tuổi này có thể chữa khỏi bệnh cho cháu trai ta không? Ngay cả trụ trì cũng không thể trị tận gốc được, huống chi hắn chỉ là một đứa trẻ!"

Lưu quản gia chưa kịp nói thì một gã bác sĩ ở bên đã xen mồm: "Đùa gì chứ, chúng ta đều không có biện pháp. Một đứa trẻ như hắn sao có thể trị bệnh cứu người."

Hai gã bác sĩ khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại có rất nhiều kẻ lừa đảo giả bộ biết trị bệnh cứu người, nhưng trên thực tế lại không có cách nào cứu người cả, nói không chừng còn trì hoãn thời gian tốt nhất để cứu trị, chẳng qua chỉ là bọn giang hồ lừa đảo mà thôi. "

“Lưu lão gia, ngươi phải tin tưởng vào khoa học, đừng tùy tiện tin vào những lời nói vô căn cứ, ngươi cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho tiểu thiếu gia!”

Vốn dĩ Lưu lão gia liền có chút hoài nghi, hiện tại nghe xong lời bác sĩ nói càng thêm hoài nghi!

Yêu Cốt cười nhạo một tiếng, nhìn ba gã mặc áo blouse trắng được gọi là bác sĩ kia: “Nếu nói như thế, các ngươi đã có cách cứu người?”

Lưu lão gia nghe thấy lời Yêu Cốt nói, lập tức nhìn về phía ba gã bác sĩ kia kia với ánh mắt mong đợi.

Ba người bác sĩ có chút ngượng ngùng, ánh mắt lơ đãng không dám nhìn Lưu lão gia.

“A...cái này...khụ khụ khụ, Lưu lão gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Nghe đến đây, Yêu Cốt lập tức bật cười, "Chờ các ngươi tìm được cách cứu trị, chỉ sợ người đều đã chết hết rồi. Không biết các ngươi sẽ cướp người với Diêm Vương như thế nào?"

Rầm!

Lưu lão gia khẽ run, nhìn Yêu Cốt tức giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngươi dám nguyền rủa cháu trai ta, ngươi có biết ta là ai không? Nếu cháu trai ta có bất trắc gì, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"

Vẻ mặt của Yêu Cốt lại rất bình tĩnh, không lo lắng chút nào, bộ dáng có vẻ rất tự tin.

Trái lại vẻ mặt của ba gã bác sĩ kia thực sự hoảng loạn, nhưng cũng không phản bác gì. Bọn họ đều đã nhìn ra vị tiểu thiếu gia này có lẽ sẽ không sống sót qua đêm nay. Nhưng bọn họ làm sao dám nói thẳng với Lưu lão gia, bọn họ chỉ có thể trì hoãn chừng nào hay chừng ấy.

Lưu lão gia hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía ba gã bác sĩ kia, “Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi có thể giữ lại tính mạng của cháu trai ta hay không!”

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lưu lão gia, ba vị bác sĩ đều cúi đầu, không ai dám cho ông một câu trả lời chính xác.

“Ngươi nhưng có biện pháp?”

Lưu lão gia nhìn về phía Yêu Cốt, Yêu Cốt vẻ mặt tự nhiên nhìn Lưu lão gia, sau đó chậm rãi đi tới giường bệnh, dừng ở trước giường bệnh, liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia Lưu gia đang nằm trên giường.

Nàng đưa tay ra bắt mạch cho tiểu thiếu gia Lưu gia, mọi người lúc này rất căng thẳng, chỉ có một mình Yêu Cốt vẻ mặt như thường.

Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Yêu Cốt, nhưng tâm tư của mỗi người lại khác nhau.