Chương 27

Ba gã bác sĩ đều không tin Yêu Cốt có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếu gia Lưu gia. Đương nhiên bọn họ cũng không muốn Yêu Cốt chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếu gia Lưu gia, nếu như Yêu Cốt chữa khỏi thì bọn họ liền xui xeo, việc đó trực tiếp cho thấy là bọn họ vô dụng, Lưu gia nhưng là đại gia tộc ở huyện Kế, bọn họ không dám đắc tội.

Lưu lão gia có chút kích động, hắn cũng rất muốn biết vị Thánh Tử này có thể chữa khỏi bệnh cho cháu trai mình hay không.

Vô Nhân Vô Duyên hai người đứng phía sau Yêu Cốt, bọn họ nhưng không tin Yêu Cốt có thể trị bệnh cứu người, cho dù là đi theo Yêu Cốt thì bọn họ cũng không phải tình nguyện.

Vẻ mặt của Yêu Cốt rất bình tĩnh, không giống như những bác sĩ luôn cau mày, ai cũng không biết nàng rốt cuộc có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếu gia hay không.

Một lúc lâu sau, tay của Yêu Cốt mới rời khỏi cổ tay tiểu thiếu gia, Lưu lão gia vội vàng hỏi: "Có cách nào cứu hắn không?"

Yêu Cốt trầm ngâm một chút: “Khó, bệnh của hắn là do bẩm sinh, rất khó chữa khỏi.”

Một gã bác sĩ nói với vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa: "Ta từ lâu đã nói hắn gạt người, ngay cả chúng ta cũng không có cách nào. Nếu ngươi có thể chữa ta liền lấy đầu xuống làm bóng cho ngươi đá."

Yêu Cốt nhướng mày, sau đó nhìn gã bác sĩ đang nói chuyện, cười nhạo nói: “Lấy đầu làm bóng đá sao? Nếu đầu của ngươi có giá trị với ta thì ta cũng không ngại nhận nó thay ngươi.”

Tên bác sĩ kia vô cùng không cam tâm, dù sao hắn cũng là bác sĩ, Yêu Cốt là thứ gì mà dám lên tiếng ở đây nghi ngờ chuyên môn của hắn, còn nói khó nghe như vậy, muốn lấy đầu hắn làm bóng đá!

“Hừ! Thuật sĩ giang hồ mà cũng dám kiêu ngạo ở bệnh viện, đây cũng không phải xã hội nguyên thuỷ, khoa học mới là chính xác nhất, nếu ngươi có năng lực thì ngươi tới trị đi!”

Vô Nhân Vô Duyên đứng ở phía sau Yêu Cốt, tuy rằng bọn họ không thích Yêu Cốt, nhưng bộ dáng lúc này của gã bác sĩ kia càng làm người ta ghét, làm người ta muốn động thủ đánh người.

Mà khi hai người bọn họ nhận ra chính mình có ý đồ đả thương người thì lập tức chấn động, bọn họ nhưng là hòa thượng, đáng ra trong lòng phải khoan dung, sao có thể động thủ với người khác!

A di đà phật, thiện tai thiện tai!

Yêu Cốt có thể ảnh hưởng đến tâm tính của con người, bọn họ không thể bị nàng ảnh hưởng.

Lưu lão gia nghe hiểu lời nói của Yêu Cốt, hai mắt sáng ngời, trong lòng kích động không thôi, tràn đầy hy vọng nhìn Yêu Cốt, hưng phấn nói: “Thánh Tử, ngài có cách nào sao?”

Yêu Cốt nói với vẻ thần bí: “Cách thì không phải không có, chỉ là...”

Nàng không nói hết câu, nàng ở dị thế tu chân đại lục đã lâu, đã thấy rất nhiều người đến tìm nàng xin thuốc chữa bệnh. Nàng đương nhiên hiểu được một cao nhân nên nói cái gì mới có thể chứng minh thân phận.

“Chỉ là cái gì? Thánh Tử đại nhân cứ nói đừng ngại, chỉ cần việc ta có thể làm nhất định sẽ cố hết sức làm, chỉ hy vọng Thánh Tử đại nhân có thể cứu cháu trai ta, tại hạ vô cùng cảm kích, chắc chắn sẽ báo đáp!”

Lưu lão gia dường như đã nhìn thấy hy vọng, ông đã tìm rất nhiều bác sĩ nhưng không có ai có thể chữa khỏi bệnh cho cháu trai, sau nhiều năm qua đi, bệnh của cháu trái cứ tái đi tái lại nhiều lần khiến ông rất lo lắng.

Lúc trước trụ trì của chùa Phúc Duyên cũng chỉ có thể trì hoãn bệnh tình của cháu trai ông mà thôi, nếu Thánh Tử có thể chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho cháu trai ông, kiếp này của ông liền không uổng!

Yêu Cốt suy nghĩ một chút rồi nói: “Nguyên liệu bây giờ khan hiếm, ta nhưng thật ra biết có mấy loại thảo dược có thể phối hợp với châm cứu để chữa bệnh cho cháu trai ông, chỉ tiếc dược liệu chẳng những khó tìm, mà ngay cả châm cứu cũng vô cùng phức tạp.”