Chương 29

Lưu quản gia vô cùng tinh ý đến bệnh viện lấy một bộ kim châm cứu, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, Yêu Cốt cầm cây châm dài nhất trên tay đâm vào cổ tay của Lưu tiểu thiếu gia.

Thật thần kỳ, ngay sau khi Yêu Cốt đâm xuống, tiểu thiếu gia vẫn luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt tỉnh dậy.

Lông mi dày và hẹp theo ánh mắt của hắn mà run rẩy, tựa như vương tử vừa thức tỉnh, một đôi mắt to thuần khiết giống như yêu tinh vừa mới nhập thế. Nhưng Yêu Cốt từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy một tia sáng lóe lên, ngay sau đó biến mất ở đáy mắt khiến người không thể đoán ra.

“Ta lại ngất xỉu nữa sao?”

Câu nói đầu tiên của tiểu thiếu gia như tinh linh này lại là như thế, giống như không để ý đến tính mạng của mình.

Mỹ nam, đúng là mỹ nam, Yêu Cốt âm thầm tán thưởng một câu.

Hắn tuy rằng còn trẻ, nhưng nói chuyện lại rất trưởng thành, đối mặt với sinh tử của chính mình lại có thể nói bình thản như vậy, có thể thấy rằng hắn đã nhìn thấu sinh tử, không quan tâm đến cái chết.

Lưu lão gia vội vàng bước tới, nắm lấy tay của tiểu thiếu gia: "Tiểu Dạ, cháu tỉnh lại rồi, làm ông nội sợ chết đi được, cháu có biết lần này cháu hôn mê rất lâu không, tất cả mọi người đều không có cách nào, ông nội còn tưởng rằng..."

Nói đến đây, giọng của Lưu lão gia có chút nghẹn ngào, tiểu thiếu gia ngược lại giơ tay lên an ủi Lưu lão gia: "Ông ơi, cháu không sao, ông xem không phải bây giờ cháu đã tỉnh rồi sao, cháu chỉ hơi mệt nên ngủ nhiều một chút thôi, có ông nội ở đây, cháu không nỡ bỏ ông đi đâu."

"Tuy rằng ta không muốn quấy rầy ông cháu ngươi nói chuyện, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, cảm xúc của các ngươi tốt nhất không nên kích động như vậy, bằng không cháu của ngươi một khi quá kích động, trực tiếp chết đi. Cho dù ta là thần tiên cũng không cứu được người chết."

Yêu Cốt ngồi ở trên ghế bên mép giường, giọng nói có chút mệt mỏi, cả người thoạt nhìn như thiếu sinh khí, tựa hồ đã phí không ít sức lực.

Yêu Cốt vừa rồi còn không sao, vì sao tiểu thiếu gia vừa tỉnh dậy thì lại nàng vô cùng suy yếu, tuy rằng lời nàng nói vẫn như cũ không dễ nghe lắm, nhưng thái độ của Lưu lão gia đối với Yêu Cốt đã thay đổi rất nhiều.

“Thánh Tử, người làm sao vậy?”

Yêu Cốt yếu ớt vẫy vẫy tay, sắc mặt có chút tái nhợt: "Ta cần phải nghỉ ngơi, phương pháp này cực kỳ mệt nhọc, nếu hắn không phải là đồ đệ của ta thì ta sẽ không vất vả cứu người như thế."

“Ông nội, đồ đệ gì vậy?”

Giọng nói của tiểu thiếu gia rất dịu dàng, có hương vị của công tử khiêm tốn.

Lưu lão gia ngượng ngùng cười cười, cầm lấy một ly nước đưa cho tiểu thiếu gia: "Cháu uống chút nước trước đi, từ từ nghe ông nội nói. Bây giờ cháu có thể tỉnh lại là nhờ vị Thánh Tử này, nhưng ông nội vì muốn nàng chữa bệnh cho cháu nên đã đồng ý thay cháu là sau khi cháu tỉnh lại sẽ bái nàng làm thầy, cháu sẽ không trách ông nội chứ. "

Tiểu thiếu gia cầm ly nước vô cùng ưu nhã, nhẹ nhàng đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó nhướng mi đánh giá Yêu Cốt.

“Được Thánh Tử đại nhân ra tay cứu giúp rồi thu làm đồ đệ là vinh hạnh của ta, chỉ tiếc hiện giờ thân thể ta không khoẻ, không thể tiến hành đại lễ bái sư, mong rằng Thánh Tử đại nhân không phiền lòng.”

Yêu Cốt nhìn kỹ tiểu thiếu gia, vị tiểu thiếu gia này thật không đơn giản, hầu hết mọi người nghe nói chính mình bị người khác thu làm đồ đệ, nhất định sẽ hỏi rõ ràng nguyên do, mà tiểu thiếu gia giống như cũng không để ý, rất tôn kính nàng.

Nhưng thái độ khiêm tốn như vậy ngược lại làm cho Yêu Cốt cảm thấy tiểu thiếu gia khác biệt, nhưng mà cũng không thành vấn đề, nàng chỉ là muốn lợi dụng tiểu thiếu gia mà thôi, hơn nữa tiểu thiếu gia này nhìn cũng không tệ. Thay vì tiện nghi cho Diêm Vương, còn không bằng để hắn ở bên cạnh chính mình.