Chương 30

Tiểu thiếu gia nói xong những lời này thì dường như có chút yếu ớt, ho khan vài tiếng, thấy Lưu lão gia rất căng thẳng, tiểu thiếu gia chậm rãi nói: "Ông nội, cháu có thể nói chuyện riêng với Thánh Tử đại nhân một lát được không?"

"Nhưng mà cơ thể của cháu..."

Lưu lão gia vẫn không yên tâm, tiểu thiếu gia cười yếu ớt, giống như một công tử khiêm tốn: "Không sao, cháu cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."

Thấy cháu trai cố chấp như vậy, Lưu lão gia cũng không phản đối nữa, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Yêu Cốt và tiểu thiếu gia sắc mặt tái nhợt như nhau trong phòng bệnh.

“Hiện tại đã không có ai, ngươi không cần giả bộ nữa.”

Giọng nói của tiểu thiếu gia vang lên trong căn phòng yên tĩnh, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Quả nhiên là người thông minh, xem ra không uổng công ta thu ngươi làm đồ đệ.”

Sắt mặt của Yêu Cốt không còn tái nhợt, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong, cả người có chút lười biếng tựa vào trên ghế.

Vẻ mặt của tiểu thiếu gia dường như hơi kinh ngạc, không ngờ Yêu Cốt lại thừa nhận nhanh như vậy, nhưng hắn đánh giá cao tính cách của Yêu Cốt, thẳng thắn lại sảng khoái.

Tiểu thiếu gia giờ phút này đã quên Yêu Cốt cũng biết dùng thủ đoạn.

"Bất kể như thế nào, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ngươi muốn gì cứ nói thẳng, không cần nhất quyết phải thu ta làm đồ đệ. Đương nhiên, sau này ta cũng không hy vọng ngươi tiếp tục lừa gạt ông nội ta, ta cũng không tin vào thuật sĩ giang hồ."

Trong mắt tiểu thiếu gia, cho dù là Yêu Cốt hay là trụ trì, tuy rằng có vài thủ đoạn nhỏ, lại không có năng lực thật sự gì có thể cứu được hắn, hắn không hy vọng lại thấy ông nội ôm hy vọng rồi lại thất vọng.

Yêu Cốt dường như không để ý tới hắn cho lắm, chỉ đứng dậy đi tới gần xem xét tiểu thiếu gia từ trên xuống dưới, ánh mắt hung bạo làm cho tiểu thiếu gia hơi nhíu mày, cuối cùng ánh mắt chạm vào Yêu Cốt, đôi mắt trong suốt có một tia hoang mang cùng khó hiểu, đương nhiên còn có một tia khôn khéo.

Một lúc sau, Yêu Cốt cười lên: "Tiểu tử, ta nhưng thật ra nhìn không ra ngươi rốt cuộc có thật sự nhìn thấu sinh tử không, không tệ không tệ, xứng đáng là người ta coi trọng, sau này đi theo ta đi. "

Tiểu thiếu gia sửng sốt, hắn không ngờ Yêu Cốt sẽ nói như vậy, không phải nàng muốn giả làm Thánh Tử sao? Làm sao có thể nói ra những lời giống thổ phỉ như vậy, đúng là rất có khí thế của kẻ cướp.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Một câu thản nhiên, vừa từ chối Yêu Cốt lại vừa biểu lộ mong muốn của hắn

Yêu Cốt cũng không giận, cầm ngân châm trong tay nhanh chóng đâm vào cổ họng tiểu thiếu gia một cái, sau đó cười tủm tỉm nói: “Con người của ta không thích nhất ép buộc người khác, ngươi cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta.”

Thiếu gia chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói, nghe được lời nói của Yêu Cốt muốn nói, nhưng lại phát hiện không ra tiếng, cố gắng thế nào cũng không có tiếng động.

Tiểu thiếu gia chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói, nghe được lời nói của Yêu Cốt, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện chính mình không thể phát ra âm thanh, dù hắn cố gắng thế nào cũng không có một chút thanh âm nào.

Hắn không thể nói được.

Tiểu thiếu gia phát hiện mình không thể nói chuyện, ánh mắt nhìn Yêu Cốt mang theo một chút phức tạp, nhưng hắn vẫn không có ý thỏa hiệp.

Yêu Cốt nở nụ cười vô cùng diêm dúa như ma quỷ trong địa ngục: "Ây da, sao lại không nói nữa, ta nghĩ chắc vì ngươi vừa tỉnh lại nên để lại chút di chứng, không sao không sao, ta sẽ chữa trị cho ngươi. Con người ta luôn mềm lòng, không thể nhìn người khác đáng thương mà không cứu."

Tiểu thiếu gia tuy rằng trong mắt có chút dao động, nhưng cũng không mất bình tĩnh, nhiều năm như vậy học cách che giấu cảm xúc, vì thế có rất ít chuyện có thể khiến hắn tức giận.

Yêu Cốt cũng không quan tâm lắm, cầm châm đâm vào tay và mắt cá chân của hắn, sau đó tùy tiện ném châm trong tay, phủi phủi tay.