Chương 32

Yêu Cốt vừa rời khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy Lưu lão gia canh giữ ở cửa phòng bệnh, thấy Yêu Cốt đi ra, liền vội vàng nói: "Thánh Tử đại nhân, ngài thoạt nhìn có chút suy yếu, không bằng ta để người đưa ngài về Lưu gia trước, ta đã sắp xếp xong mọi thứ ở đó để tiện cho Thánh Tử đại nhân sai khiến."

Vô Nhân Vô Duyên nhìn Yêu Cốt, phát hiện sắc mặt của Yêu Cốt quả thực tái nhợt, cả người cũng suy yếu vô cùng, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đỡ Yêu Cốt.

“Lưu lão gia, các ngươi đều đừng vào quấy rầy hắn, ngày mai ta sẽ trở lại, trong lúc thời gian này không được cho người đi vào, tránh cản trở việc điều trị của hắn.”

Tuy rằng Lưu lão gia rất muốn ở cùng cháu trai của mình, nhưng Yêu Cốt đã nói như vậy, ông sợ chính mình đi vào sẽ thực sự ảnh hưởng đến việc điều trị của cháu trai liền gật đầu đồng ý, dặn dò tất cả mọi người không được vào phòng bệnh cho đến khi Thánh Tử đến vào ngày mai.

"Ba, người này là ai, sao có thể tùy tiện để nàng vào phòng bệnh, nếu Tiểu Dạ xảy ra chuyện gì thì dù có một trăm cái mạng nàng cũng không thể bồi thường."

Lưu Vi mở miệng hỏi trước tiên, chồng của Lưu Vi cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy ba, người này không rõ lai lịch, nhìn cũng không giống đắc đạo cao tăng gì, ba nếu ngươi tin nàng, còn không bằng tin tưởng bác sĩ của bệnh viện, viện trưởng ở đây là bạn học của con, con đi tìm hắn ta, hắn ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho Tiểu Dạ.”

"Ba, người này thực sự nắm chắc sẽ chữa khỏi cho Tiểu Dạ sao?"

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, rất đoan chính, trên người mặc cảnh phục, Yêu Cốt nhận ra hắn khác với vợ chồng Lưu Vi, trong giọng điệu nói hắn có thể thấy hắn thực sự quan tâm đến tiểu thiếu gia.

Lưu lão gia lo lắng Yêu Cốt sẽ nổi giận, rất nghiêm túc nói: "Tiểu Dạ đã tỉnh lại, đây đều là công lao của vị Thánh Tử này, hừ! Những người đó mà cũng là bác sĩ, bọn họ chỉ nói không làm, một đám vô dụng! Được rồi, chuyện của Tiểu Dạ ta sẽ lo liệu, các ngươi cũng đừng nhúng tay vào, hiện tại hắn đã tỉnh lại, những ai nên đi thì đi đi."

Trên thực tế, vẫn còn rất nhiều người của Lưu gia chưa đến đây, đó là vì Lưu lão gia không gọi người tới, vợ chồng Lưu Vi là bởi vì quen biết viện trưởng, mà người vừa mới nói chuyện là con trai của Lưu lão gia, tên là Lưu Tĩnh Trạch. Hắn thi hành công vụ nên thuận tiện lại đây thăm hỏi, hầu hết những người vây quanh ở hành lang đều là nhánh nhỏ của Lưu gia, còn có người muốn nịnh bợ Lưu gia.

Lưu lão gia sai quản gia đưa Yêu Cốt trở về, bản thân thì ở lại canh giữ bên ngoài phòng bệnh.

Biệt thự của Lưu gia vô cùng xa hoa, không hổ là nhà giàu số một ở huyện Kế. Cây cối bên trong đều được chăm sóc vô cùng cẩn thận, nơi này chắc hẳn là nơi tốt nhất mà Yêu Cốt từng ở, cho dù là ở dị thế đại lục, Yêu Cốt cũng chỉ sống trong phòng cỏ tranh, làm sao có thể ở biệt thự cao cấp hiện đại hoá như vậy.

“Không tệ, không tệ.”

Yêu Cốt tán thưởng một câu, Vô Nhân Vô Duyên sớm choáng váng, bọn họ chưa từng xuống núi, chưa từng thấy qua biệt thự cao cấp như vậy.

“Như thế nào lại là không tệ? Nhưng mà... ngươi nói xem đại ca có thể là người của nha môn hay không, ta nhìn thủ pháp đâm người của hắn rất điêu luyện, giống như thủ pháp khi thẩm vấn.”

Khi tiểu thiếu gia bị đâm, hắn đã chứng kiến

toàn bộ quá trình, không thể không nói, đại ca xuống tay thật tàn nhẫn, vừa nhìn liền biết đã làm qua nhiều lần.

“Ồ? Sao ngươi lại biết, chẳng lẽ ngươi từng vào phòng giam, không phải ngươi mất trí nhớ sao?”

Thư Sinh không biết lấy đâu ra cây quạt lông vũ, cầm trong tay phẩy phẩy, làm bộ làm tịch.

Thổ Phỉ đẩy ra cây quạt của Thư Sinh, tên Thư Sinh chết tiệt này, không có một chút thực học, cả ngày chơi bời lêu lổng mà còn giả bộ làm thánh nhân.