Chương 36

“Nói, đồ trong phòng tôi là ai trộm? Ai từng vào phòng tôi?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc chỉ có hai người giúp việc là từng vào phòng Lưu Vi nhưng lúc ấy cô ta cũng ở đó, không thể trộm đồ ngay trước mắt cô ta được.

Quản gia Lưu kiểm tra camera giám sát nhưng cũng không biết ai từng vào phòng Lưu Vi. Cô ta nghe được tin này thì tức nghẹn, đồ đạc biến mất trong không khí à?

“Phải rồi, suýt nữa là quên trong nhà còn có một người nữa.”

Lưu Vi chợt nhớ đến Thánh tử, cũng chính là Yêu Cốt từng nói mình có tai ương. Kết quả Yêu Cốt vừa tới cô ta đã bị mất nhiều đồ như vậy, nhất định là do Yêu Cốt trộm.

“Đến nhà sau bắt tên trộm kia ra đây cho tôi! Tên này đúng là to gan, vừa đến nhà họ Lưu đã giở trò, để xem tôi có lột da nó ra không!”

Lưu Vi giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thế nào cũng thấy Yêu Cốt là kẻ trộm. Ở chỗ của cô ta mà cũng dám táy máy, tên kia đúng là chán sống rồi!

Quản gia Lưu không đồng ý với cách làm của Lưu Vi nhưng sợ Lưu Vi quá cảm tính sẽ xảy ra động chạm với Thánh tử, ông đành tự mình giải thích mềm mỏng với Thánh tử rồi mới đưa Yêu Cốt đến.

“Hừ, tôi đúng là đánh giá thấp anh rồi. Gì mà Thánh tử bị bỏ rơi, gì mà tôi có tai ương rủi ro chứ? Rõ ràng là anh có tính toán trước. Mau trả lại những thứ kia lại, tôi có thể nể mặt bố mà tha cho anh.”

Yêu Cốt vẫn bình tĩnh, chỉ cười nhạt, rõ ràng cách biệt hoàn toàn với Lưu Vi: “Cô có biết cái gì gọi bắt trộm tận tay không? Cô lấy gì chứng minh tôi là kẻ trộm? Hôm qua tôi có lòng tốt nói cho cô việc có vận xui, làm nhiều việc thiện có thể sẽ hóa giải vận xui đó. Bây giờ vận xui đến, có phải do cô làm chuyện xấu xa gì khiến nạn đến nhanh hơn không?

Giọng điệu Yêu Cốt lạnh nhạt, chẳng có vẻ nào là chột dạ. Khí chất bình thản độ lượng cực kỳ xứng với hình tượng Thánh tử của cô, ai nấy ngẩn ra, hóa ra Thánh tử đã sớm đoán ra Lưu Vi sẽ gặp nạn này.

Đúng là thần thánh! Nhất thời mọi người đều cực kỳ sùng bái Yêu Cốt.

Đương nhiên bọn họ cũng chú ý đến lời nói của Thánh tử, Thánh tử nói làm việc tốt sẽ hóa giải nhưng bây giờ hoạn nạn lại đến, nói cách khác…

Cảm giác được người trong nhà nhìn họ với ánh mắt hoài nghi, Lưu Vi lập tức nổi giận: “Nói nhăng nói cuội, người đâu, đến lục soát phòng người này cho tôi! Trong camera cho thấy không có ai rời khỏi nhà này, cô ta trộm đồ nhưng chắc chắn chưa mang ra được, bây giờ nhất định còn giấu trong phòng. Hừ, đợi đến lúc tôi tìm thấy đồ trong phòng nó xem nó còn già mồm nữa không?”

Quản gia Lưu thấy tình hình bắt đầu nghiêm trọng, dù thế nào thì bệnh tình cậu nhỏ mới là quan trọng nhất. Mặc cho quản gia Lưu ngăn cản, Lưu Vi vẫn dẫn người đến khám xét phòng của Yêu Cốt.

“Cô chủ, nhà sau là nơi cấm. Ông chủ đã dặn dò, không có lời của ông không ai được phép đi vào, cho dù cô muốn điều tra cũng phải đợi lão gia cho phép đã.”

Lưu Vi nghe vậy lại càng tức điên, nhà sau cũng là tài sản nhà họ Lưu, tại sao lại để thằng nhóc Lưu Hậu kia một mình chiếm giữ nhiều năm như thế?

Bây giờ tên kia sắp chết đến nơi, nhà họ Lưu chính là của cô ta.

“Mọi hậu quả sẽ do tôi chịu, tôi là trưởng nữ nhà họ Lưu, chẳng lẽ còn không có cái quyền này? Người đâu, cùng tôi đi lục soát!”

Lưu Vi dẫn một đám người đi đến nhà sau, một mạch đến phòng Yêu Cốt. Lưu Vi đi đầu nhưng càng lục càng kinh ngạc, căn phòng kia trống trải liếc phát là thấy, tất cả các xó xỉnh đều tìm nhưng đến nửa đồng bạc cũng không thấy.

Sao có thể như thế được? Sao lại không có chứ? Đồ nhất định là do Yêu Cốt trộm, cô ta giấu ở đâu rồi?

Sau đó Lưu Vi lại dẫn người đến phòng Vô Nhân Vô Duyên kiểm tra nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Mắt mọi người sáng rực, sự thật chứng minh chuyện trộm đồ không liên quan đến Yêu Cốt, vậy giờ Lưu Vi phải thu xếp ra sao?